Search Vietlist.us
Search the Web

Quảng Cáo
Khắp Nơi

 

 

 

 

 

 

- AN TOÀN TRÊN HẾT -
Face Shield, Mặt nạ trong:
Dùng cho Bác sĩ, Nha sĩ,
Học Sinh, Giáo viên,
School District, Offices...
Xin vào website:
SeePPE.com.


 

-------o0o-------

Quảng Cáo Thương Mại San Jose

  1. An Ninh
  2. Bác Sĩ
  3. BS Nha Khoa
  4. BS Nhãn Khoa
  5. Bail Bond
  6. Ban Nhạc
  7. Bàn Ghế Giường
  8. Bán Xe Hơi
  9. Bảo Hiểm
  10. Bói Toán_Phong Thủy
  11. Cây Cá Cảnh
  12. Cần Người_Việc
  13. Cellular Phone
  14. Cà Phê
  15. Chợ, Siêu Thị
  16. Chùa_Nhà Thờ
  17. CơmTháng_Thức Ăn
  18. Computer_Electronics
  19. Chôn Cất, Bia Mộ
  20. Cổ Phiếu-Stock
  21. Dạy Kèm_Giữ Trẻ
  22. Dạy Lái Xe
  23. Dạy Nhạc: Piano...
  24. Dụng cụ Nhà Hàng
  25. Điện_Heat_Air
  26. Đưa Rước
  27. ĐịaỐc_TàiChánh_Tax
  28. Giặt Thảm
  29. Gạch, Thảm, Màn
  30. Giải Trí_Party_TV
  31. Giặt Ủi_Thợ May
  32. Giúp Dọn Nhà
  33. Hoa_Áo Cưới
  34. Khiêu vũ
  35. Làm Vườn_Cắt cỏ
  36. Linh Tinh
  37. Luật Sư_Di Trú
  38. Massage_Relax
  39. Nhà Hàng_Food
  40. Nhập cảng_Xuất cảng
  41. Nhiếp Ảnh_Video
  42. Quà Lưu Niệm_Gift
  43. Sách Báo_In Ấn
  44. Sign_Banner
  45. Sửa Xe_MuaXe
  46. Thẻ Tín Dụng
  47. Thợ Khéo_Ổ Khóa
  48. Thợ Sơn
  49. Tiệm Vàng
  50. Tiệm Bánh
  51. Tìm Thợ_Việc
  52. Tow Xe
  53. Thợ Ống Nước
  54. Thợ May_DryClean
  55. Tiệm Quần Áo
  56. Thuốc Tây
  57. Thuốc Bắc_D.Thảo
  58. Thẩm Mỹ_Tóc_Tay
  59. Võ Thuật
  60. Xây Dựng_Sửa Nhà

Nước mất không phải do giặc mạnh, mà do lòng dân ly tán chưa đoàn kết đứng lên chống giặc !

-------------oo0oo--------------

Trang Văn Bút - Vietlist.us

--------o0o--------

MÊNH MANG

Cứ đến lúc đồng hồ gõ cái bong mười hai giờ trưa là con nhà Vượng lấy cặp bỏ vào giỏ xe và dắt ra cổng đi học. Ra khỏi cổng là nhóc thót lên xe và xoay trái, xoay phải ngó chừng. Mẹ ngày nào mà chả hát điệp khúc "Qua đường nhớ cẩn thận nghe con". Trường Vẽ Từng Tảng hay Vỏ Trứng Thối tức Võ Trường Toản của nhóc nằm phía trái căn nhà nên nó phải băng qua đường.

Đường Trần Quốc Toản ngay trước nhà nó giờ này thường là vắng lắm. Nhiều hôm chỉ mình nhóc phóng xe vèo vèo dưới hàng cây nhạc ngựa mát rượi. Có khi vừa đạp xe nhóc con vừa hát um xùm ỏm tỏi vang cả góc đường mà có phiền ai đâu nào. Nhưng hôm nay nó thắng cái miêng lại cái rụp vì ngay trước nó là một mái tóc dài óng ánh tung bay trong gió che một phần cái áo đầm trắng trên chiếc xe mini đỏ có cái cặp phía trước...y như nó.

...Con nhỏ này ở đâu ra vậy ta, mọi ngày sao không thấy “nó” chứ, kỳ hôn, không dưng “hiện” ra làm xém nữa “nó” nghe dọng vịt đực của mình rồi. Thiệt là hên hết sức vậy đó. Mà con nhỏ này bộ mới đi học bữa nay hay sao á, “nó” học trường nào vậy cà ?...

Vừa tự hỏi lòng vừa dấn xe lên một chút, thằng nhóc nhìn vào ngực trái của con bé để tìm cái phù hiệu.

...Á à, dân Trứng vịt, ngay sát nách trường mình. Ha! Ha!... có đồng hành rồi. Nhưng mà sao đường đến trường đi từ hồi nào giờ chưa bao giờ gặp “nó” chứ...ngộ ghê. (Dù tên trường là Trưng Vương huyền thoại kiêu hùng, nhưng lũ thứ ba học trò này cứ thích gọi là Trứng vịt, nghe như có vẻ tròn trĩnh, xinh xinh trong lòng bàn tay, đáng yêu quá đi thôi phải không ?.)

Thằng nhóc chưa kịp thưởng thức nỗi khoái chí của khám phá này thì đã phải lúng ta lúng túng ra mặt, đạp nhanh vút lên trước như một cua rơ nước rút vì chạm phải đôi mắt nhìn thăm thẳm của con bé. Giờ thì nó cố bơi ra khỏi vùng mênh mông với một chút lý lắc và một chút đằm thắm man mác ấy... Con bé có vẻ như rất thường gặp cảnh con trai nhìn mình rồi lóp ngóp quơ quào cho khỏi bị chết đuối nên chả có tí gì là bối rối cả. Trái lại, đôi mắt như buồn buồn, biết nói của con bé hơi mỉm cười nhưng dường như là không phải cười, cũng không phải là chế diễu, lại càng không phải muốn làm quen. Cái nhìn của con bé nửa thân thiện, nửa không mang ý gì cả, không khuyến khích thằng nhóc làm quen nhưng lại như níu lại, thế mới chết chứ .

Nhóc Vượng đến trường trầm tĩnh, như người lớn hơn một tí, lơ tơ mơ hơn một tí, và lẫn lộn hơn một tí giữa đôi mắt cô giáo đang giảng bài và đôi mắt với hàng mì cong cong, long lanh ấy.

Trường Trứng Vịt của con bé tóc dài, mắt biết nói ở phiá bến Bạch Đằng trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm chỗ bị chắn, rồi đến Vẽ Từng Tảng của Vượng ở vị trí gác cổng cho các nàng tiên này, và ra phía ngoài nữa, góc Thống Nhất là sở thú mà sau này gọi nho nhã là Thảo Cầm viên. Sở dĩ đoạn đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ngay sát Trứng Vịt bị chắn là vì rất vắng, không có mặt tiền của nhà cửa hay cơ quan nào cả, chỉ có lưng của trường các soeur áo trắng và Tiểu chủng viện thánh Giu-Se nên có thể trở thành nguy hiểm cho các nữ sinh vào những buổi chiều mưa, trời tối nhanh.

Chiều tan học, nhóc con Vượng lẫn theo lũ học trò túa ra cổng, đông thật là đông vì nhập chung với đàn ong trắng vỡ tổ từ ổ Trứng Vịt bên kia nữa đó. Thế đấy, giờ tan học có đến 2 trường trên con đường này, cộng thêm một số cây si từ Petrus Ký, Cao Thắng, Nguyễn Bá Tòng và hùng hậu nhất là CiViA tức Chu văn An mà con bé em của nhóc Vượng nói cho nó biết là bọn Trứng Vịt nhí buổi chiều gọi là Chết Vì Ăn chứ không như các chị lớn buổi sáng ngọt ngào là Chết Vì Anh đâu (chả là các trường trung học thời đó hình như sợ bọn con nít lớp 6,7,8 bị hội chứng ngủ nướng, khó thức dậy sáng sớm hay sao ấy mà để cho học sinh những lớp này học vào buổi chiều, còn những “trò” người lớn hơn thì học vào buổi sáng).

Những cây si tầm gởi hay tầm bậy Chết Vì Ăn này tự cho mình độc quyền ăn Trứng Vịt nên thường nghênh nghênh và phùng cánh với các cây si từ nơi khác đã đành mà cũng không thèm loại trừ dân gác cửa Vẽ Từng Tảng nữa mơi là ngang chứ. Cứ làm như Trứng Vịt là của bọn Chết Vì Ăn ấy. Nhưng nhóc con Vượng chưa bao giờ màng đến chuyện tranh luận, cãi lý dành lại “chủ quyền”...hàng xóm làm gì. Để bây giờ nhóc hơi băn khoăn có tên chết tiệt, Chết Vì Ăn nào chới với theo đuôi con bé mắt đẹp “của mình” chưa đấy ? “Chưa”... chứ hả ?.

Nhóc con Vượng miên man vơ vẩn thế thôi chứ ai quyền gì với ai đâu nào. Chiếc xe tàn tàn rẽ vào con đường Nguyễn Du mà thằng nhóc không hay. Mọi bữa nó thường đi bằng đường lớn Thống Nhất không hiểu sao bữa nay lại là con đường nhỏ này. Tuy vậy đường Nguyễn Du cũng không nhỏ lắm đâu, dù là không lớn, chỉ đủ cho hai hàng me ngọc bích cao vút choàng vai nhau thầm thì đi suốt con đường như cái vòm cổng thăm thẳm. Dưới vòm cổng lãng mạn ấy con nhà Vượng đâm ra ngẩn ngơ không hát hò inh ỏi như mọi hôm. Lòng nó như lắng lại, hình ảnh lúc trưa đi học tìm đến, nhưng biết đâu mà nhìn. Nó thật là chẳng biết cách nào để được nhìn lại con bé, được nhìn lại cái lưng nhỏ nhắn với mái tóc dài bay bay. Có lẽ là chẳng bao giờ đâu...Một chiếc mini đỏ với cái áo đầm trắng và mái tóc bay bay vụt qua. Tim thằng nhóc thót lại vì bị vướng vào tay thắng chiếc mini đỏ kéo đi làm nó phải lao theo. Đúng là con bé Trứng Vịt “của” Vượng rồi. Có đúng như trong bài đọc thêm cho lớp giảng văn không... “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” ? Nếu không, sao mới buổi trưa gặp bây giờ lại gặp mà không bị lẫn trong đám ong vỡ tổ ấy chứ phải không ?

Suốt đoạn đường dài, thằng nhóc cố giữ cho đi sau con bé một chút đủ để thấy thật gần. Hễ gặp đèn đỏ phải cách nhau thì thằng nhóc hoặc là co giò đạp nhanh lên cho kịp hoặc là đi chầm chậm lại chờ. Không như con bé, có vẻ luống cuống nên chẳng đi chậm lại chờ mà cũng không thèm nhanh lên cho ngang bằng với thằng nhóc. Có khi “nó” đã đằng sau thằng nhóc thì chớ lại còn cố đi chậm cho thằng nhóc thiếu điều phải dừng lại. Chưa kể, khi thằng nhóc bi kẹt đèn đỏ thì con nhỏ lại phóng cho nhanh khiến thằng nhóc chạy như bay muốn hụt hơi à. Sao mà ác quá vậy cô nhỏ kia ơi.

Thật là xui xẻo ghê gớm! Gần tới nhà thằng nhóc rồi mà con nhỏ vẫn còn tiếp tục đi.

...Nó đi tới chân trời góc biển nào vậy cà, làm sao mình giám không vào nhà mà cứ lẽo đẽo theo nó chứ? Nhỡ có ai đứng trong vườn ngó ra thấy rồi ăn nói làm sao đây...

Y chang mà! Khi thằng nhóc phải thắng lại trước cửa nhà nó mà mắt còn dán lung tung trên những sợi tóc dài bay bay ấy thì cùng lúc nó thấy anh Hòa của nó đang tì cằm vào hàng rào ngóng ra đường. Nó bèn chỉ về hướng con nhỏ “giới thiệu” với anh nó cái...lưng áo đầm trắng. Chỉ nhìn đằng sau thôi mà anh nó cũng đã hào hứng bắt nó kể chuyện lúc trưa và đường về lúc nãy, còn dự định sẽ đón con nhỏ di học trưa mai nữa làm nó rất là hứng chí.

Đón đưa nhau được vài ngày là đến Chủ Nhật, thằng nhóc và anh nó đến ngôi nhà nguyện nhỏ trong xóm dự lễ. Lúc về, nó bi húc một cái đau điếng, nhìn vào mặt anh nó dò hỏi tại sao, nó bắt được tín hiệu ngay và nhìn theo hướng đôi mắt anh nó, tim nó thiếu điều phóng ra khỏi lồng ngực.

...Con nhỏ áo đầm trắng kìa, có thiệt không trời, sao mà hên thế. Vậy là nó cũng ở quanh đây thôi ...

Trời bỗng dưng rạng rỡ, đáng yêu quá chừng chừng …

Nó đang dán mắt theo con bé mà chân vội vã bước cho kịp thì chị Giáng-Hương trong xóm huých nhẹ nó hỏi nhỏ:

- Xinh không, mất hồn chưa? Có ai muốn làm cháu rể tui không dzậy? Nộp đơn đi.

Quê ghê nhưng lại thật mừng, nó không bỏ lỡ dịp tía lia, tía lịa:

- Cháu chị Giáng-Hương hả ? A không, CÔ Giáng-Hương chứ, rất là muốn đó CÔ Giáng-Hương ạ, hai tay luôn đó CÔ Giáng-Hương ơi. Làm ơn, làm phước đi mà CÔ Giáng-Hương ơi.

- Phải để gạo đó nha.
- Chịu luôn, để gạo liền.

Để gạo tức là đưa gạo cho nhà gái như là một đặt cọc để giữ riêng, vì ở đây cô bé còn bé quá, chưa đến tuổi kết hôn thành ra phải nuôi một thời gian nữa. Đó là chuyện ngày xưa, nhưng bây giờ cô Giáng-Hương nói như vậy, đùa thôi, nhưng lại có ý nhắn như là chuyện nghiêm túc đấy.

Sau đó, chị Giáng-Hương làm cầu nối cho nó gặp con nhỏ bằng cách cho nó biết khi nào con nhỏ qua chơi. Thế là không dưng nó siêng năng qua nhà “chơi” với chị Giáng-Hương ghê nơi. Con nhỏ hay e thẹn, và rất ít nói. Cả tháng trời nó nghe con nhỏ nói có vài câu. Cũng may con nhỏ đang học lớp đệ thất (Hèn chi gần đây nó mới thấy con nhỏ xuất hiện trên đường đến trường) nên cần bắt những con côn trùng cho môn khoa học. Mà hên hết biết nha, con gái là chúa nhát, nên con nhỏ chỉ bắt được có mỗi con muỗi còn con chuồn chuồn thì còn đang nhõng nhẽo với chị Giáng-Hương. Thế là thằng nhóc được chị Giáng-Hương giao công tác ngay và nó bèn hí hửng nhận tức thì. Tuần nào thằng nhóc cũng mong đến ngày thứ Ba để được gặp con nhỏ, giao “hàng”, vì con bé có lớp Khoa Học vào thứ Tư, để nghe con nhỏ thỏ thẻ :

- Cám ơn Vượng nha.
- Tuần sau con gì vậy hả Minh-Ty ?
- Con nhện đó Vượng.

- Cám ơn Vượng nha.
- Tuần sau con gì vậy hả Minh-Ty ?
- Con sâu róm đó Vượng.

- Cám ơn Vượng nha.
- Tuần sau con gì vậy hả Minh-Ty ?
- Con ruồi dấm đó Vượng

Đấy đối thoại chỉ có thế. Hết bướm, đến ong, rồi bọ ngựa... Thằng nhóc mong niên học này con nhỏ học hết tất cả mọi con côn trùng trên cõi đời ta bà và kéo dài vô tận.

Rồi cũng phải đến Hè. Những tháng ngày nghỉ không phải đến trường mới là thê thảm cho thằng nhóc. Chẳng được gặp trên đường đi về học cũng chẳng được bắt con gì cho con bé để được nhìn đôi mắt rất là thăm thẳm của con bé rồi về ngơ ngẩn. Không được ngơ ngẩn cũng rất ư là ...ngẩn ngơ.

Tuần lễ sao cũng thật là dài. Có một hôm nó đã làm con bé mở thật to đôi mắt long lanh với chút bối rối khi nó tan lễ đã đi sát cạnh con bé và đưa nắm tay ra hiệu cho con bé xòe bàn tay nhận những gì trong lòng bàn tay nó. Con nhỏ nhìn nó lưỡng lự khá lâu như đánh giá sự lương thiên của lũ con trai "nhất quỷ nhì ma", biết đâu đấy !? Nhưng khi nhìn vào đôi mắt thành khẩn với đôi môi hồng tươi thánh thiên của thằng nhóc, con bé đầy tin tưởng xòe bàn tay nhỏ nhắn ra. Nó đặt vào tay con bé 3 cánh Ngọc Lan trắng muốt, thơm ngát, để rồi cứ vấn vấn, vương vương mãi, không biết con nhỏ có thích những cánh hoa ấy không-Những cánh hoa mà mẹ nó rất chăm bẵm từ một cây ngọc lan mới lớn, và hình như đó là những cánh hoa đầu đời của con nhà người ta ...

Nó không hề biết là con bé đã nâng niu, trân trọng những cánh hoa Ngọc Lan này đến thế nào đâu. Nó không hề biết là con bé đã ép khô những cánh hoa nó tặng và giữ rất là lâu, thật lâu.

Nó cũng không thể biết là những chữ TV mà con bé thêu trên áo (không phải chữ tắt của Trưng Vương ) mà là chữ đầu của tên nó và tên của con bé lãng mạn đâu. Còn nhiều thứ nữa, nó cũng không biết đâu ...
Trong nhóm thiếu nhi ở nhà thờ, con bé quen với em gái của Vượng và cũng thỉnh thoảng đến nhà Vượng cho việc của nhóm nhưng hầu như hai đứa không gặp nhau.

Rồi sau đó, con bé có một cô bạn đi cùng. Rồi sau đó, anh Hòa cũng đến trường con bé giờ tan học dù anh Hòa không học gần đấy. Nhưng anh Hòa thì không phải là ... thằng nhóc mà con bé thấy nhơ nhớ ... muốn được nhìn thấy. Minh-Ty rất ít có dịp gặp lại Vượng sau đó. Con bé không hiểu sao cả, nhưng dù có bâng khuâng cũng đành câm nín. Chứ biết sao bây giờ?

Một thời gian sau đó, có một lần giáo sư ốm. Được nghỉ hai giờ cuối, con bé và bạn ghé Thảo Cầm viên bên kia đường dạo chơi. Thơ thẩn tìm đọc những hàng chữ khắc trên những thân cây hay trên những chiếc lá gai như lá Alovera ngay cuối lối đi từ cổng chính, con bé đã run run, lạnh toát cả người, tim nhói đau như bi ai bóp nát khi đọc được hàng chữ trên một chiếc lá gai “Người yêu của tôi Minh-Ty – Sao Hoàng Hôn” vì em của thằng nhóc đã có lần tiết lộ “Sao Hoàng Hôn” là bút hiệu của anh Hòa...

Có phải vì vậy mà thằng nhóc đã ít dám nghĩ đến đôi mắt đen thăm thẳm ấy? Cho dù đã xa thật xa. Cho dù chưa một lần gặp lại. Cho mãi đến bây giờ, bao nhiêu chục năm trôi qua, Minh-Ty vẫn còn thắc mắc, day dứt, vẫn còn mêng mang nỗi khắc khoải, hụt hẫng khôn cùng.

Tưởng như mọi chuyện đã thật quên từ ngày ấy, vì 30 tháng Tư năm 1975, ngày mà dân Miền Nam mất nước cũng là ngày tang tóc cho con bé vì nó đã mất dấu thằng nhóc từ đấy. Vượng đã cùng gia đình đi Mỹ chỉ còn ông dượng và chị vú Mấn ở lại. Minh-Ty đã không đi kịp. Một bên lấy chồng, có con như bao người con gái khác. Một bên chắc là cũng đã yên cảnh vợ con. Chuyện càng như đã chìm sâu, đã nhạt nhòa thì một hôm rất tình cờ Minh-Ty và một cô bạn ngồi trong quán nước lại gặp chị vú Mấn. Minh-Ty không nghĩ là chị Mấn còn nhớ mình. Dễ có đến gần hai mươi lăm năm rồi còn gì. Từ một con bé chưa lớn đến một thiếu phụ khác nhau xa lắm. “Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được...” Phan Khôi trong Tình Gìa đã cho là thế nên Minh-Ty nhận ra chị Mấn nhưng không tin là chị lại còn nhớ mình. Minh-Ty rất ngạc nhiên khi chị Mấn chào hỏi :

- Cô Minh-Ty, lâu quá mới gặp.

- Ôi, chị Mấn vẫn còn nhớ em ư ?

- Sao lại không nhớ cô cho được, ngày ấy tôi còn tưởng cô Minh-Ty và cậu Vượng nhà tôi sẽ cưới nhau nữa đấy chứ.

Minh-Ty lặng người :

-Sao chi lại nghĩ như thế ?

-Không phải mình tôi nghĩ thế đâu, ai cũng nghĩ thế đấy.

Chị Mấn không nói rõ “ai” ở đây là những ai, Minh-Ty cũng không hỏi.

- Cô và cậu Vượng nhà tôi thật xứng...Sao lại không lấy nhau nhỉ ?

-Chuyện đó... chị hỏi cậu Vượng nhà chị ấy… Chả nhẽ em lại đem trầu cau qua hỏi cưới cậu Vượng nhà chị ư...?

Câu nói ướt sũng, rất thì thầm như cho chính mình, lịm đi ...nghẹn ngào.

Hoàng Lan

Jun25,2024-HL

-------oo0oo-------

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.


Những hình ảnh đẹp của Cộng Đồng Việt Nam

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

Covang

CoVang

ucchau
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

congdong

congdong

congdong

congdong

congdong

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

covang
Lá cờ vàng Việt Nam được chính quyền địa phương vinh danh và luôn được đồng bào trân trọng trong mọi lễ hội

 

Home Page Vietlist.us