Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm !
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ !
-------------oo0oo--------------
Trang Sưu Tầm
--------o0o--------
NGÔI NHÀ MA HELL HOME GÓC ĐƯỜNG HELLYER-SENTER
LÝ TỐNG
Hôm Thứ Bảy 6/4/13 tôi đến nhà Lê Ngoạn ăn giỗ và sinh nhật. LN dùng Direct TV giống tôi nhưng mỗi tháng trả hơn $80 vì xài tới 4 TV dù apartment nầy chỉ có 2 phòng ngủ. Vợ chồng LN thức, ngủ trong tiếng ca nhạc, tin tức, phim truyện rỗn rãng ở âm độ cao. TV đặt ngay tại nhà bếp đã góp thêm phần canh khô, thịt cháy lai rai những lúc bà chủ bị phim truyện hút hồn. Gặp lúc nhà xem phim MA đài 2074, tôi nói với con rễ LN: "Chú không tin ma quỷ, không sợ ma quỷ. Ở VN hay ở Mỹ, bất cứ nhà nào đồn có MA chú đều đến ngủ thử mà chẳng thấy ma nào. Chú cũng từng ngủ tại các nghĩa địa và còn ngủ ngay chỗ tên Mỹ đen đúng đêm y bị chú bắn chết năm trước." Nghe vậy ông rễ bảo tôi: "Tại góc đường Senter-Hellyer có một ngôi nhà MA rất nổi tiếng. Cả 30 chục năm nay không có người ở vì không ai dám thuê, dám mua." Nghe chuyện hấp dẫn, tôi hỏi thêm vài tin tức và định ngày mai Chúa Nhật đi tham quan và tìm cách đột nhập nhà Ma ngủ thử.
Điều trùng hợp là trưa Chúa Nhật 7/4 Chị Tâm làm giỗ 49 ngày của phu quân tại Chùa Bảo Phước cũng nằm trên đường Senter tại số 270 gần đó. Mấy tháng qua tôi không đi dự tiệc tùng hay hội họp như trước vì chán cảnh "Gió tanh mưa máu, Thù ta hơn thù địch" tại địa phương qua việc dùng tên bọn đầu sõ VC, danh nghĩa các Nhà Đấu tranh, Ngày Quốc hận, Ngày Quân lực... với ý đồ chống nhau hơn là chống Cộng, ủng hộ người chống Cộng hay kỷ niệm ngày đau thương của Tổ Quốc, vinh danh QLVNCH... Việt Vùng Vịnh từng đề nghị tôi viết bài góp phần giải quyết các tranh chấp tại San Jose, tôi ừ ừ, định bổ túc bài "Đoàn Kết Theo Đội Ngũ" (tức bài Đoàn Kết Trong Chia Rẽ cũ) hay đoạn đề cập đến "Âm Binh-Dương Binh": “Chúng ta là những người ‘tị nạn CS’ chứ không phải ‘tị nạn Ngô Đình Diệm, tị nạn Nguyễn Văn Thiệu, tị nạn Bảo Đại hay tị nạn Thiên Chúa giáo, tị nạn Phật giáo' mà suốt ngày cứ loanh quanh, lẩn quẩn chửi Diệm, chửi Thiệu, chửi Phật, chửi Chúa và chửi nhau… thay vì tập trung mọi nỗ lực chửi VC, lên án VC, tìm biện pháp lật đổ VC" để gửi cho VVV nhưng thấy không hứng thú nên lờ luôn. Tôi đi dự Lễ Giỗ vì Chị Tâm là người từng yểm trợ tích cực trong thời gian tôi ở tù, Anh là một chiến hữu Không Quân và ngày đưa đám tôi bận không tham dự được. Lễ Giỗ có đông Thân hữu tham dự, gồm cả các phe phái chống đối nhau.
Thấy bàn chị HHL còn chỗ, tôi ngồi xuống và được giới thiệu bà cụ ngồi đối diện là "cỏ non" của "trâu già" VDĐ. Theo lời xác nhận của chính đương sự, bà là "bồ cũ" của VDĐ, qua Mỹ thăm "chàng" rồi làm đám cưới tại San Jose để được ở lại. Như vậy tin "Trâu già VDĐ về VN gặm cỏ non" là sai, vì đây là "cỏ khô" gần 80 bó ("cỏ khô" tốt hơn "cỏ già" vì không bị tàn, héo, có thể trữ dùng lâu dài) và cỏ theo gió Vietnam Airline "bay" đến Mỹ tìm trâu. Nhưng tin "babysitter" là đúng. Không những chỉ babysit bố, bà còn babysit đứa con tật nguyền của VDĐ vì bà tuy lớn tuổi nhưng trông còn rất "gân." Tôi thắc mắc: "Như vậy tại sao ông viết 'Bao nhiêu người về VN cưới vợ chứ đâu chỉ tôi mà cứ chửi mình tôi? Bác có biết ông chuyên viết bài công kích thiên hạ trên Diễn Đàn, và tôi là một trong những kẻ 'được' ông ấy 'mó dế ngựa' nhiều nhất?" Bà cụ hồn nhiên thật thà bảo: "Chuyện babysit hai bố con đã chiếm hết ngày giờ, còn sức đâu quan tâm đến chuyện khác."
Khi cơm chay dọn ra, tôi dời sang bàn khác, ngồi cùng vợ chồng ĐH. Cơm chay là loại cơm "giả" và thức ăn tại đây toàn làm bằng tàu hủ, các loại củ bột... nhưng biến chế thành "giả cầy, giả trứng, giả thịt..." Vừa dùng nhiều chất bột, lại chiên xào bằng "mở giả" nên thật ra chẳng tốt lắm cho sức khỏe như lời xác nhận của bác sĩ HV ngồi bàn cạnh. Giả đủ loại thức ăn mặn để đánh lừa thị giác cũng không giúp tăng thêm tính ngon miệng cho vị giác, bởi món nào bỏ vào miệng cũng có mùi vị xêm xêm. Tôi ngạc nhiên khi nghe nhiều lời khen ngon trong lúc mình cứ mơ màng các món Lobster, Beef Steak, Sashimi khoái khẩu. Thời ở Trại tù Xuân Phước, nhóm Thầy Tuệ Sĩ ăn chay còn "sang" hơn cơm chay tại Chùa vì các món ăn đa phần chế biến từ các loại nấm đắt tiền như "nấm đông cô, nấm linh chi, nấm hương, nấm tuyết (mộc nhĩ trắng), nấm kim châm, nấm bào ngư (nấm sò), nấm rơm," vừa ngon như thịt lại chứa nhiều chất dinh dưỡng có hàm lượng protein, acid, vitamin, chất xơ, đường, sắt... phong phú.
Tôi hỏi về vụ Nhà Ma thì được AD giải thích: "Nếu nhà nầy đã 30 năm không có người ở thì quyền sở hữu có thể thuộc về County rồi. Anh nên nhờ Thế Vũ phụ tá Sếp Dave Cortese cung cấp tin tức. Nếu nhà hoang, vào ở một thời gian, nhà sẽ thuộc về quyền sở hữu của mình." Từ ngày rời Huế vào Không Quân năm 1974 đến nay tôi quen thói "Cơm hàng, cháo chợ" hoặc ở ké nhà bạn bè, bồ bịch, Cư xá Sĩ quan hay Cư xá Sinh viên, chưa hề làm chủ một căn nhà, dù căn chòi lá. Giờ này lại tính "move out" nên bỗng "mơ mộng" biết đâu đây là dịp để tay chuyên trị "homeless" trở thành chủ nhân ngôi nhà có giá trị gần nửa triệu Mỹ Kim! Biết đâu đây là "ứng mộng" của điềm mọc râu, để râu? Suốt 21 năm tù tại VN và Thái Lan, do quy định nhà tù cấm thủ đắc dao cạo râu để tránh chuyện tù "tự tử," hầu hết tù nhân áp dụng biện pháp "nhổ râu" thay thế "cạo râu." Do đó, tù bị giam giữ lâu khi trở về tự do hầu như đều "no hair" hay chỉ lòi còi dăm bảy cọng mới mọc. Nhà tù Mỹ, mỗi tuần 2 lần, cai tù phát mỗi tù nhân một dao cạo râu để lo vệ sinh nhan sắc. Sau khi dùng, dao được thu lại và dụt bỏ để tránh lây bệnh. Trong dịp ở tù 54 ngày tại Mỹ, tôi cạo râu vài lần nhưng sau đó bỏ luôn vì chẳng có bao nhiêu cọng và do mệt mỏi từ việc Tuyệt Thực. Vậy mà khi được thả về, xem hình và video Đồng Hương đón mình tại Main Jail, thấy mặt mày "râu ria rậm rạp" cũng "hay hay" và "dị đoan" tin rằng đây là "điềm lạ" nên quyết định để râu "đổi đời," hy vọng không còn vận xui "vào tù ra khám" dài dài như trước.
Sau Lễ Giỗ, ĐH dẫn đường đưa tôi đến ngôi Nhà Ma. Chị HL cũng hào hứng đòi đi theo. Nhiều người ngạc nhiên khi nghe tôi bảo: "Tôi mới biết tin này hôm qua" vì theo họ "Ai cũng biết đây là ngôi Nhà Ma bị bỏ hoang 30 năm qua!" Tôi đi quanh nghiên cứu sơ qua tình hình ngôi nhà rồi nhờ chị HL chụp hình kỷ niệm. Tôi còn đi dự buổi ra sách của Ngọc An tại Quán Mỹ Tho sau đó. Lý do: Anh Nhuận và mấy đứa cháu từ Alamada lên dự và đem theo 2 cuốn Từ Điển tôi nhờ mua tại VN: Từ Điển Việt-Anh của Bùi Phụng (đã mua tại Mỹ nhưng bị mất 16 trang) và Thuật Ngữ Kinh Tế Thương Mại Anh-Việt của Đỗ Hữu Vinh.
1. Về Căn Nhà Bị Đồn Có “Ma Ám” Ở Góc đường Senter & Hellyer tại San Jose. Bài của ETCETERA
Địa chỉ căn nhà ma : 553 Hellyer Ave, San Jose CA 95111
Căn nhà góc đường Senter và Hellyer, nơi bị đồn có ma ám, khi chúng tôi ghé đến thăm, bên ngoài không có chút gì là khác thường. “Đẹp quá!” Một người đi cùng theo đoàn thốt lên khi thấy căn nhà. Ừ, đẹp thật. Căn nhà mới tinh. Không thấy ai ở, cũng không có treo bảng bán, tuy nhiên, bao bọc xung quanh căn nhà là một hàng rào sắt, có khóa đóng im ỉm. Họa sĩ VAL được phân công chụp một ít hình ảnh dùng làm minh họa cho bài, cắc cớ thế nào, ba người trong nhóm chúng tôi, mỗi người chia nhau một tảng đá, đặt bên ngoài căn nhà, đứng trên đó, rồi giơ tay để chụp ảnh… lưu niệm. Trời nắng rát. Hai người kia đứng trên 2 cục đá ngon ơ, còn tôi, sao lênh khênh mãi mà đôi chân cứ run lên bần bật một cách vô thức? Có một dấu hiệu tâm linh réo gọi nào chăng? Ráp lại hai câu chuyện của hai cư dân địa phương khác nhau, cùng kể về ngôi nhà, chúng ta có thể biết rằng, cách đây khoảng gần 15 năm, tại căn nhà nhà này, một vụ chết người vì tình mà tự tử. Nạn nhân là một cô gái còn trinh, chấp nhận chọn cái chết (treo mình trên xà nhà) để trọn tình.
Theo lời anh K., nghe người khác kể lại, bao nhiêu người đã từng đến ở (mua có, mướn có), nhưng rốt cuộc, ai cũng bỏ cuộc vì những hiện tượng ma quái xảy ra thường xuyên, với cường độ mỗi lúc một tăng, dưới nhiều hình thức như bị dựng giường, ném ra khỏi nhà, tiếng kêu, than, rên xiết nghe rõ mồn một. Pháp sư được mời tới, cũng chịu thua. Anh D., một nhân chứng khác kể rằng, “ma quỉ hiện nguyên hình ngay cả ban ngày!” đã khiến cho ai nấy khiếp đảm. Căn nhà cũ bị phá đi, được xây lại mới, hy vọng bán được. Thế nhưng, cho tới nay, căn nhà mới vẫn đứng như pho tượng với những cánh cửa sổ nhìn lom lom ra ngoài đường một cách bí ẩn, khiến cho những kẻ yếu bóng vía chùn chân. Theo anh K., hiện nay, khu đất/nhà tại đây khá mắc, vào khoảng $600,000 - $700,000. “Nhưng chưa thấy ai đụng tịnh gì đến chuyện mua căn nhà.” Trời nắng chang chang, căn nhà khóa im ỉm, không chủ nhà, đứng yên dưới nắng trưa. Từ mặt đường nhựa, một làn hơi nóng bốc lên, khiến cho không khí mang một mùi tanh tanh, nồng nồng rất khó chịu. Bất giác, tôi thấy dường như đâu đó, từ cánh cửa sổ, từ phía trong nhà, có những con mắt vô hình nhìn ra ngoài, quan sát những kẻ hiếu kỳ là chúng tôi, ø ý tưởng này khiến tôi thấy gai ốc nổi lên, lạnh toát sau lưng.
Căn nhà góc đường Senter ở San Jose này khiến tôi nhớ tới căn nhà bị đồn có ma ám ở góc đường Euclid tại Nam Cali.
Chuyện ma quỉ ở đâu cũng có. Tuy nhiên, giữa lời đồn và sự thật không biết đâu mà lần. Trong thâm tâm, tôi muốn được dịp ngủ một đêm ở một trong hai căn nhà mới này, để xem hư thực ra sao, xem coi thế giới ma và người, cái nào đáng… sợ hơn?
08-29-2007, 06:00 AM. Ngôi Nhà Ma
Ở xứ Mỹ người ta nói không bao giờ có ma, nhưng dưới đây là câu chuyện ngôi nhà ma có thật đã xảy ra tại San Jose, nhưng cũng chỉ nghe tin đồn, chớ chưa bao giờ thấy trước mắt.
Trên góc đường Hellyer và Senter Rd của thành phố San Jose, có một ngôi nhà mới tinh, rất đẹp nhưng bị bỏ trống lâu ngày không ai ở, trước đó có treo bản bán, nhưng không ai dám mua… vì người ta đồn đó là căn nhà ma … Chuyện xảy ra như thế nào không rõ lắm vì tôi ít theo dõi báo chí, chỉ nghe người ta thuật lại trong căn nhà đó có ma, lý do là ở đó trước đó có nhiều người chết trong căn nhà đó. Nghe nói trong căn nhà đó trước đó người ta đào ra được mấy xác chết bị giết và chôn sau nhà, căn nhà đó được bán rẻ cho người khác, 2 vợ chồng kia thấy giá rẻ mua về ở, nhưng sau đó 2 người cứ cải lộn nhau hoài, đến một ngày kia người chồng cầm dao đâm chết người vợ và sau đó thắt cổ tự vận luôn.
Sau đó căn nhà được bán rẻ cho người khác, gia đình khác dọn vô ở, nhưng cứ bị phá phách mỗi đêm… ban đêm đang ngủ, nghe tiếng chén dĩa sốc lên kêu rổn rảng, cửa nẻo đã đóng chặt nhưng cứ bị mở tung để gió lùa vô, và cánh cửa cứ mở ra vô đập kêu nghe ken két …còn 2 vợ chồng đang ngủ trên giường bị khiêng thảy xuống đất … 2 vợ chồng hoảng sợ không dám ở nửa, treo bảng bán, nhưng nghe đồn là nhà ma không ai dám mua để ở nữa, bây giờ nhà đó đã được hiến tặng cho Quận Santa Clara. Và bị bỏ trống đó không ai ở nữa.
http://hauntedrealestateblog.com/hauntings-on-senter-road-house-in-san-jose-continued/
Hauntings on Senter Road House in San Jose (continued)
Published November 10, 2007 | By Mary Pope-Handy
In July we had a flurry of comments here from a post about the haunted house on Senter Road in San Jose. Recently I met again with some Silicon Valley ghosthunters, some of whom were familiar with it but at that time, no one had the address – though at least one knew where it was. Today I was doing some surfing and found a site that claims to have more info on this apparently notorious place. The address was actually on Hellyer (not Senter) but it may be the same story. Looks like an exact address had, at one time, been posted and then removed. And it’s for the best to not include the precise address, I think, because you don’t want to be guilty of stigmatizing a house or causing the owners trouble. Right now I’m in a transaction for a darling old Spanish style home in San Jose’s Japantown (one of only three Japantowns left in the U.S.). I was in the home with my buyer and a worker, who was giving us an estimate on some work, when a creepy looking guy decided that the “for sale” sign in front constituted an invitation to saunter into the back yard and have a look. What is wrong with people?! So it’s bad enough in the case of some real estate sales. With ghosthunting, you just don’t want to give people a reason to poke around uninvited. Some folks do not understand the concept of private property (haunted or not). You don’t go into someone’s private home or yard without permission – whether it’s for sale or haunted or anything else. For that reason, I’ll not repeat the address I stumbled upon here and will ask participants to NOT give the precise address, but I would like more info in case the Hellyer Road
3 Responses to Hauntings on Senter Road House in San Jose (continued)
November 26, 2007 at 8:20 am
Yes you are indeed talking about the same house and yes it is located on Hellyer Avenue. I’m not sure if I’m giving away too much detail since you said not to give the actual address, but I will mention that it is located on the corner of Hellyer and Senter (maybe this is why they refer to it as the Senter Road House). The house is a very nice looking single story home, and from the outside, you would think it’s actually habited, but it’s actually been vacant for quite some time. It was on the market for a while, and as I was told by third parties, that it was sold once or twice before, but the homeowners were FORCED to leave by whatever or whoever co-inhabits that property. I also learned that in order to help sell the property, the former house was completely torn down and rebuilt into what is now standing there, but obviously this didn’t do the trick. The house has been vacant and off the market (FOR THE OBVIOUS REASONS) for at least 1 year, AT LEAST. According to my source of information, there was a suicide committed there about 8 years ago(?). Other than this, I have no further information, but I would love to learn more, like for example: Where did you originally find out about the house on “Senter Road” a.k.a. “Hellyer Avenue”?
January 1, 2008 at 3:10 pm
This house is located at the corner of Hellyer Avenue and Senter Rd. It’s the corner house with the black gates around. My friends and I went there, noticed a bright light on… when approached closer, a second light appeared (probably sensored). Afterwards as we came nearer to the fence an alarm turned on and we left. I’m sure the alarm goes on because people are aware that kids come around trying to find some kind of paranormal experiences but yeah. If you do any investigation and find any further information please inform us on your website!
http://www.city-data.com/forum/san-jose/1206171-house-haunted.html
The Hellyer Ave house is also known as "Hell House" to the locals. A while back when I was in high school, I remembered hearing about a news story about a home invasion at the Hellyer Ave house, were the daughter was raped and parents were killed in the bedroom. The intruders hung the daughter in the garage to make it look like a suicide murder. As the haunting occurred from owner to owner., The last owner had a exorcism done at the house by monks to ward off the ghost. The monks spend the night to fight off the spirits, but woke up in the garage. They failed in the getting rid of the spirits so they placed 3 blessed blouders around the house to contain the ghosts.
III. KẾ HOẠCH TIỂU GIA:
Tối 7/4, sau khi xem xong các tin tức liên quan, tôi nằm tính toán kế hoạch tìm Ma và làm "khổ chủ" ngôi Nhà Ma. Trước tiên tìm tin tức về Chủ nhà và số điện thoại liên lạc. Nếu không có cáo thị dán tại hiện trường, cần gặp hàng xóm lân cận hỏi tin. Nếu Nhà Ma thuộc chủ quyền County, tôi sẽ liên lạc Thế Vũ. Nếu được Chủ nhà hay County chấp thuận, tôi sẽ move vào, vừa có nhà "chùa" để ở vừa khai thác Nhà Ma make money. Nếu thật sự có Ma xuất hiện hàng đêm thì quá tốt, còn không, tôi sẽ tìm những chuyên viên phụ trách thiết kế các Nhà Ma Lễ Hội Halloween, mua sắp các thiết bị âm thanh, ánh sáng gắn phía sau hệ thống cửa gió của đường ống dẫn máy điều hòa vào phòng và những chỗ kín đáo... để ban đêm có thể gây những tiếng động "giả" như tiếng mở cửa, tiếng người chạy, tiếng la hét... và ánh sáng chớp giật tại mỗi phòng. Cần có hệ thống mở, đóng cửa phòng tối tân hơn nhà tù Mỹ và TV mỗi phòng được tắt mở và chiếu phim ma được điều khiển từ headquarter, tức căn gác được xây thêm kiểu phòng trực tại nhà tù Thái Lan để tôi ngủ và điều khiển thiết bị Ma.
Sẽ quảng cáo cho mướn nhà để thu hút các Ghost Hunters hay người thích cảm giác ma quỷ: $500/nhà hay $200/phòng mỗi đêm. Nếu "cô Ma" tuổi 18 trở lên, sẽ có thêm dịch vụ câu khách trẻ cùng tuổi (lúc Cô Ma chết) thích hưởng thú "Ma ghẹo" với nửa giá thuê và đặc biệt những cô trùng cả ngày sinh cô Ma sẽ được miễn phí chẳng hạn. Cũng cần thêm quy định: "Khách thuê nhà hoàn toàn chịu trách nhiệm về những hậu quả do việc Ma quậy phá hay trêu chọc" để ngừa tránh hậu hoạn việc kinh doanh Nhà MA. Một trùng hợp đặc biệt là ngôi nhà nằm ngay góc ngã tư Senter-Hellyer. Chữ Senter đọc nghe giống Center và Hellyer nghe giống Hell. Vậy tôi sẽ đặt tên ngôi nhà là Hell Center (Trung tâm Địa ngục) thay vì Hell House như có người gọi. Nếu dịch vụ nhà Ma ăn khách, được book trước hàng ngày, mỗi tháng kiếm gần $15.000 là dự toán có tính khả thi.
Nhiều Thân hữu ngạc nhiên khi thấy tôi từ ngày qua Mỹ năm 1983 đến nay chỉ chính thức làm việc cho một Hãng Insurance tại Houston được 2 tháng, và ngoài 9 năm theo học tại University Of New Orleans để hoàn thành các chương trình Cử Nhân, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ môn Chính trị, thời gian còn lại hầu hết đi tù (6 năm tại VN trong Phi vụ Rải truyền đơn ngày 4/9/1992, 7 năm tại Thái Lan trong Phi Vụ ngày 17/11/2000 và 3 tháng tù tại Mỹ vụ xịt ca nô Đàm Vĩnh Hưng, hầu hết thời gian còn lại chỉ "cà nhỏng" trong các công tác khác như Phi vụ Rải truyền đơn tại Havana, Cuba ngày 1/1/2000, Tuyệt Thực vụ Little Saigon 2008, đi Nam Hàn trong kế hoạch rải truyền đơn tại Bắc Kinh nhân Olympic ngày 8/8/2008 và sau đó bay đi Bình Nhưỡng, Bắc Hàn; Xịt hình HCM tại Triển Lãm VAALA và hạ cờ VC tại trường USC năm 2009.
Thực ra tôi từng có nhiều kế hoạch trở thành "đại gia" bất thành như:
1. SÁCH BÁO, PHIM ẢNH: Tôi đã ký contract xuất bản sách, phim ảnh trong thị trường Mỹ về cuộc đời Ó Đen với BBDO, một Hollywood của New York. Ngoài BBDO, một Chủ nhà Băng tại New York còn gặp tôi khi ghé New Orleans công tác, hứa sẽ đầu tư $10 triệu vào vụ phim ảnh. Tôi giao cuốn Ó ĐEN viết trong thời gian tị nạn tại Trại Ga Lăng, Indonesia, cho một Tổ chức "đánh trâu" phụ trách dịch sang Anh ngữ. Tôi tin tưởng Tổ chức qua những bài báo đã đọc và mỗi tháng yểm trợ đều đặn $100 dù mới định cư tại Mỹ. Tôi còn đề nghị tặng 75% tất cả lợi nhuận từ phim ảnh, sách báo, phỏng vấn...
Sau khi bắn chết tên cướp Mỹ đen và thành lập đảng "Trừ Gian Diệt Bạo" giúp dẹp xã hội đen tại New Orleans, nơi được liệt vào Top 4 những thành phố có tỉ lệ tội phạm cao nhất thế giới, tôi còn mua bảo hiểm nhân mạng trị giá $300.000 (thời giá vào những năm 1980s) và tại mục người thụ hưởng đề tên của Tổ chức vì nghĩ mình có thể bị "thanh toán" trả thù bất cứ lúc nào. Vậy mà sau 2 năm sốt ruột chờ đợi và luôn được trả lời: "Đang tiến hành tốt. Sắp hoàn thành," tôi gặp được "Sếp" trong dịp Đại hội tại New Orleans và nghe chính miệng Sếp trả lời: "Tổ chức chúng tôi không ai đủ khả năng sinh ngữ để dịch sách anh!" Tôi quá giận về hành động "ếm sách, ếm người" nên nói xẵng: "Mẹ! Không đủ khả năng sao lại nhận sách và mỗi lần hỏi điện thoại lại trả lời 'sắp xong'? Ông cho gửi trả bản gốc viết tay cho tôi ngay!" Sau khi hoàn trả, Tổ chức còn "chơi" một bài dài móc méo trên báo mình: "Nếu Lý Tống sau khi đến Thái Lan lại quay trở về rừng VN chiến đấu thì hay hơn và sách Ó Đen là một tác phẩm có tính hư cấu!"
Vừa hụt hẫng thất vọng, vừa phải bắt đầu lại từ đầu, tôi chạy vòng vòng liên lạc những dịch giả VN có tiếng. Người đầu tiên là Phạm Công Thiện. Nhờ Th/Tá Ngô Cữu PD9524 hướng dẫn, tôi bay về Cali ở lại 3 tháng Hè, mỗi tuần vào ngôi Chùa lớn nhất tại Los, nơi Triết gia trú ngụ, với quà tặng là mấy tút thuốc Pall Mall để chở ngài đi nhậu. Tôi còn tháp tùng ngài đi San Jose ra sách: "Bay đi những cơn mưa phùn," đưa ngài đến gặp Tư lệnh KQ Trần Văn Minh, rất ái mộ ngài, ở lại nhà "cô đào thi sĩ" của ngài và cuối cùng phải công nhận ngài "điên nặng" như lời nhận xét của Trung tướng Minh và các chiến hữu KQ đã tiếp PCT tại San Jose! Trước khi trở lại New Orleans, lần đầu tiên tôi mạnh dạn hỏi thẳng vào việc: "Anh dịch được bao nhiêu trang rồi?" PCT làm tôi tá hỏa khi loay hoay tìm trong đống sách vở chất đầy quanh chiếc nệm ngủ (Ngài nằm gối đầu bằng sách, gác chân, gác tay trên sách và sách!) và trả lời: "Không biết tôi đã để lạc đâu trong bãi sách nầy?" Phải mất cả giờ lục bới mới tìm ra tập bản thảo Ó ĐEN! Ngài xin lỗi và gợi ý giới thiệu tôi cho G/S Võ Văn Ái. Tôi bay đi Paris gặp G/S Ái nhưng ông từ chối vì bận "các công tác tranh đấu."
Tôi liên lạc với Học giả Huỳnh Sanh Thông, người từng nhận "Giải Thiên Tài" (Genius Grants) của Mỹ, dịch 3 tác phẩm văn học lớn nhất của VN: Truyện Kiều, Lục súc tranh công và Chinh phụ ngâm và định bay đi Connecticut bàn chuyện, nhưng ông lịch sự từ chối dù có theo dõi câu chuyện vượt biên của tôi trên báo Mỹ. Sau đó tới G/S Nguyễn Ngọc Bích, ban dịch thuật một trường Đại học... Như vậy sau các lần nhận lời để "ếm," nhận lời nhưng "bận say quên dịch," nhận lời dịch thử nhưng dịch không "đạt" và "tính tiền theo số chữ," hoặc nhận lời với chi phí dự trù khoảng $30.000 (!), các nơi không nhận là do cách "deal" thiếu tâm lý của tôi. Kẻ chủ trương "Nghệ thuật vị nhân sinh" thì tôi dè dặt ngại đề cập chuyện tiền bạc, trái lại kẻ có khuynh hướng "Nghệ thuật vị nghệ thuật" tôi lại phân minh: "Ông tính mỗi trang bao nhiêu?" (do kinh nghiêm vụ trước!) Hết VN tới Mỹ.
Một nữ văn sĩ Mỹ liên lạc với tôi, tặng sách bà đã xuất bản, và đề nghị hợp tác. Tôi bay đi North Carolina ở lại nhà bà 1 tuần để vừa kể chuyện vừa phỏng vấn ghi âm. Nhưng khi nhận tập bản thảo Anh ngữ đầu tiên, tôi góp ý và sửa chữa thì bà "tự ái" rút lui. Cuối cùng tôi cùng Dương Ngọc Cư "dịch đại" và sau đó mướn một số Ghost-writer Mỹ viết lại. Phải mất thêm nhiều năm và chi phí tổng cộng gần $20.000! Khi hoàn thành, tôi giao cho Vice President của BBDO, Agent của tôi, thì ông trả lời: "Năm 1983 anh là 'Hot Potato!' Nhưng giờ nầy đã có 6 phim cùng đề tài về Châu Á như: Missing in Action (1985), The Killing Fields (1985), Blood 2: Rambo: First Blood Part II (1985), Platoon (1986), The Last Emperor (1988), Born on the Fourth of July (1989) nên thị trường phim ảnh và sách báo tại Mỹ đã "saturated" (bão hòa)!"
Năm 1992, Stephen E. Ambrose, Alumni Distinguished Professor of History của University of New Orleans, tác giả của nhiều sách, trong đó có sách tiểu sử của 2 Tổng Thống nổi tiếng Hoa Kỳ: Dwight D. Eisenhower và Richard Nixon, chấp thuận để Agent của mình phụ trách liên lạc các nơi lo ra sách và phim ảnh cho tôi. Công tác đang tiến triển thuận lợi thì tôi bị bắt và kết án tội Không Tặc tại VN. Nghe tin Không tặc, các nơi liên lạc đình động. Giờ nầy, sau 9/11, Không tặc còn là "đề tài cấm kỵ" nhất tại Mỹ! G/S Ambrose từng tặng tôi hai cuốn sách nầy, phần thưởng cho luận văn sử đoạt giải nhất của tôi, với lời ghi so sánh tôi với Tổng Thống Mỹ Eisenhower và khen hành động anh hùng trong cuộc chiến Việt Nam với: "For Ly Tong, like 'Ike' Eisenhower, fighter for freedom, from his friend" và "For Ly Tong, himself a hero from another war, from his friend." (Tài liệu đính kèm).
2. Giới Thiệu Nữ Triệu Phú: Tỉ phú Trần Đình Trường giới thiệu cho tôi một thiếu phụ "đẹp hơn hoa hậu, trẻ hơn 30, đặc biệt: hưởng gia tài 60 triệu và sẳn sàng chi mọi phí tổn các phi vụ của Lý Tống, dù tốn kém bao nhiêu!" Tôi không hào hứng vì các điểm bất hợp sau: (1) Cô người Mỹ gốc Pháp nhưng "mũi tẹt VN" dù khuôn mặt khả ái; (2) Tập tành tự túc nấu ăn thay vì order nhà hàng và mặc đồ jogging, đi tàu điện ngầm đến gặp kép hôm gặp mặt đầu tiên thay vì diện trang phục dạ hội, lái Roll Royce đưa chàng đi ăn, nhảy đầm tại chốn ăn chơi của giới thượng lưu; (3) Nuôi 2 Bulldog bự nặng ký và sau 2 giờ tâm sự, nàng bỗng nhìn đồng hồ, giật mình "sorry" vì đã 11PM, giờ dắt 2 Thần hộ vệ đi dạo! (Chỉ cần tưởng tượng cảnh lỡ chọc nàng giận và bà chủ búng tay, 2 Bulldog lao vào xé xác Không tặc te tua như mảnh dẻ rách cũng đủ "kinh hồn tán đởm!")
Tôi chủ trương: Mỹ-Thiện-Chân ngược với quan niệm chung "Chân-Thiện-Mỹ" bởi tôi ưu tiên nhan sắc Mỹ Lệ hơn tính Thiện Hảo và Sự Thật, Chân lý. Mặc dù:
"Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Tối Cao Siêu Việt, chỉ có Lương Tâm chân chính mới có thể cảm nghiệm. Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Thần Linh Tuyệt Đối, chỉ có Niềm Tin thuần túy mới có thể giao tiếp. Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Viên Mãn Bất Tận, chỉ có Tình Yêu cao cả mới có thể hiệp thông" nhưng vẫn có ý kiến: “Bên đây dãy núi Pyrénées là chân lý, bên kia dãy núi Pyrénées là sai lầm” hay “Chân lý bên này dãy núi Pyrénées thì khác với chân lý bên kia dãy núi ấy” và thực trạng: Những gì được đánh giá là TỐT với Chủ nghĩa Tư bản đều bị xem XẤU bởi Chủ nghĩa Cộng sản và ngược lại. Chỉ quan niệm về cái ĐẸP, đặc biệt về nhan sắc, là thống nhất và đồng nhất, ngoại trừ những kẻ "loạn thị." Tâm lý con người thực sự quan tâm đến MỸ hơn THIỆN và CHÂN trong cuộc sống thường tình. Các Đài VN hàng ngày ra rả quảng cáo các mỹ phẩm làm ĐẸP. Việc THIỆN nếu có, hầu như bị lạm dụng và trở thành một business kiếm ăn. Và sự THẬT màu mè phô diễn thực chất là tấm màn che bản chất giả dối! Thực tế, người cưới vợ đẹp hạnh phúc hơn người cưới vợ "hơi bị xấu." Vợ đẹp làm chồng hãnh diện và vợ đẹp ít ghen tuông vô cớ bởi họ bận với hạnh phúc "được thiên hạ chiêm ngưỡng" nên không còn thì giờ xoi mói, theo dõi xem chồng có bị "con quỷ cái" nào chài mồi, dụ dỗ không?!
3. Kiện Thủ Tướng Thái Thatsin Shinawatra $50 Triệu: Thay vì "Hero's Welcome" như người Cuba lưu vong đón Lý Tống tại Miami, Florida, Thatsin ra lệnh kết án LT tội Không tặc dù có Video quay đoạn đối thoại giữa LT và phi công Thira khi rải truyền đơn trên vùng trời Sài Gòn, Cảnh sát tịch thu $10.000 tiền LT tặng từ túi Thira, và Bà Suthathif, Thông dịch viên, khai sự thật về các lời khai "hợp tác tự nguyện" của Thira lúc mới trở về. Thatsin còn nhận $3 triệu tiền VC hối hộ để chấp thuận yêu sách Dẫn Độ LT về VN. Với tài sản hàng tỉ Mỹ kim, việc kiện đòi Thaksin bồi thường $50 triệu có tính khả thi. Nhưng 2 yếu tố cơ bản để tiến hành vụ kiện đều thiếu: Thaksin không còn đặt chân đến Mỹ và không có tài sản nào tại Mỹ.
4. Chế Thuốc Đặc Trị: Trong thời gian ở tù Thái Lan, do tù Thái bị bệnh "Oral Herpes" tràn lan do hút chung điếu thuốc, tôi đã mua một số thuốc Thái trộn lại chữa thử và đã giúp nhiều tù lành bệnh. Thuốc trị Herpes tại Mỹ rất đắt và không thể trị dứt bệnh. Sau phi vụ tại Nam Hàn mấy tháng, tôi đi Thái Lan bàn chuyện hợp tác với các dược phòng bào chế các loại thuốc mình cần. Nhưng vừa xuống phi trường đã bị Cảnh sát Thái tại cổng kiểm tra giấy tờ chận giữ và bàn giao cho Phòng Tạm giam chờ chuyến bay kế tiếp (cách 24 giờ) trục xuất. Thì ra Chính phủ Thái có lệnh cấm tôi trở lại Thái Lan trong vòng 100 năm!
IV. CÁC ĐIỀM BÁO MA: Trong cơn mơ mộng "tiểu gia" thay thế các kế hoạch "đai gia" cũ, sáng 8/4, tôi check lại hình chụp hôm qua bỗng thấy something wrong! Thì ra tôi đã "quay phim" thay vì "chụp hình." Tôi mua Cell Phone loại Samsung Galaxy S III đã 4 tháng nhưng thi thoảng mới gọi điện thoại và chụp vài hình khi cần. Tôi không hề dùng những chức năng hiện đại khác và hoàn toàn không biết phone nầy có thể dùng quay phim. Hình như Cô Ma đã "chơi" tôi nên ý định post hình chụp mình trước Nhà Ma lên Diễn Đàn không thể thực hiện. Mở cửa ra sân xem qua vườn hoa như thường lệ, tôi chợt kinh hoàng khi thấy các chậu hoa Lan nằm chỏng gọng dưới luồng gió giật phần phật lạnh lẽo. Hôm 6 &7 trời rất tốt, không hiểu sao sáng nay thời tiết đột ngột thay đổi. Tôi rất quý 3 chậu Lan vì đó cũng là hiện tượng có tính điềm triệu.
Từ ngày về ở nhà này năm 2008, tôi có nuôi mấy chậu Lan và mua mấy chậu về trang trí. Hoa Lan nhà người thời gian nở kéo dài hàng tháng, nhưng Lan tôi mua chỉ một tuần là héo rồi rụng. Lan trồng thì suốt 5 năm không hề ra hoa. Vậy mà trong dịp Tết Quý Tị vừa qua cả 3 chậu đều nhú nụ lần đầu. Vừa đặt hoa vào chỗ cũ một cơn gió mạnh khác thổi lật chậu ngay trước mắt mình. Tôi thấy "khớp" nghĩ rằng "cô Ma" quá hung dữ, và đây quả là dấu hiệu "răn đe" kế hoạch thám hiểm nhà Ma để làm giàu. Tôi gặp Bà Chủ nhà mình kể chuyện ngôi nhà Ma, hiện tượng thời tiết thay đổi đột ngột, các chậu hoa Lan bị gió thổi đổ la liệt và nhờ Bà Chủ sửa Cell Phone để đi chụp hình tiếp nhưng Bà Chủ "tạt gáo nước lạnh" vào mặt tôi bằng câu nói sẵng: "Nói xong chưa đi chỗ khác cho Bà làm việc!" Tôi phải mò mẫm tự sửa Cell phone rồi lên đường lúc 12 giờ trưa, giờ thuận tiện gặp Chủ nhà hoặc hàng xóm.
Tôi không tin Ma Quỷ nhưng tin vào các con số. Ngoài ngày sinh nhật 1/9 là số 13 và đặc biệt số 7 và 8 là hai số báo điềm "cát hung." Nhà Ma số 553=13, "Police were called to the house of a Vietnamese family during the early morning of September 1," ngày 8 tin khí tượng thông báo: Gió lốc bất ngờ làm đổ sập cây và cột điện và tin Thời sự báo: Iron Lady Margaret Thatcher qua đời ở tuổi 87. Cũng số 7,8 và Iron cũng giống biệt danh các cô đặt cho tôi, tuy chữ thứ nhì hơi khác và kỳ cục: Iron Cock! Đường Senter sắp đến ngôi nhà Ma đường Hellyer có vài đoạn bị đóng lane phải vì có cây gảy đổ bởi gió mạnh. Tôi hơi "lạnh mình." Không lẽ Cô Ma nầy có uy lực kinh hoàng vậy sao? Gây cả trận gió lốc để "hù" tôi, cảnh cáo và ngăn chận ý định của tôi? Từ ý nghĩ nầy tôi bỗng liên tưởng đến những uy lực cao siêu và thần bí hơn. Chẳng hạn "Chúa Giêsu từng làm phép lạ cho người mù xem thấy, cho kẻ què đi được, cho kẻ điếc nghe được, cho người câm nói được, và cho cả kẻ chết sống lại (Lc 7:22)." Và không thiếu người ngày nay từng nhận ơn lành, ân huệ từ Chúa Giêsu mà họ, con cái, vợ, chồng, cha mẹ, anh chị em …họ đã được khỏi bệnh, được thoát chết trong tích tắc, được tai qua nạn khỏi, được ơn này, ơn nọ … nhờ họ đã cầu nguyện, tin tưởng, và phó thác trọn vẹn vào bàn tay nhân từ của Chúa Giêsu.
Tôi bỗng nhiên buột miệng cầu nguyện: "Lạy Chúa! Cầu xin Thiên Chúa làm phép để các Đức Giáo Hoàng có thể sống 700 tuổi như ông Bành Tổ hoặc ít nhất cũng sống trung bình 146 tuổi như 18 đời vua Hùng Vương (tổng cộng 2622 năm bắt đầu từ năm 2879 và kết thúc vào 258 TCN) và luôn luôn khỏe mạnh, sáng suốt thay vì 'Sức khỏe của Giáo hoàng Benedict XVI có phần giảm sút đi nhiều kể từ khi bị đột quỵ hồi năm 1991. Kể từ 8.2006, ông thường xuyên đi khám bệnh tim, và từng nhập viện cấp cứu do té ngã và gãy cổ tay. Benedict XVI quyết định từ chức vì ông không muốn phải đau đớn chống chọi với bệnh tật lúc cuối đời, như người tiền nhiệm quá cố, Giáo hoàng John Paul II' để 'Sau nhiều lần xem xét lương tâm chính mình trước Chúa, tôi chắc chắn rằng sức khỏe tôi đã yếu đi do tuổi tác nên không còn phù hợp để đảm nhiệm chức vụ được ủy thác' như Giáo hoàng Benedict XVI phát biểu trong cuộc họp.
Mỗi lần một Đức Giáo Hoàng tạ thế, xin Chúa dùng quyền năng tối thượng vô hạn của Ngài cho bầu trời chớp sáng liên tục 1 giờ để báo tin, bởi người trần tục ngày nay còn đủ khả năng chế tạo pháo bông, bắn rực sáng bầu trời đêm Giáng Sinh bằng muôn ngàn màu sắc, hình dáng kỳ diệu. Xin Chúa Trời bắt tên Kim Jong Un, con ngựa non háu đá nhất của bọn CS thời nay, bò lạy Chúa Trời khắp Bình Nhưỡng với thánh giá lớn mang trên lưng, để làm gương cho những tên độc tài gian ác đang lộng hành để không chỉ 1.2 tỉ mà cả gần 7 tỉ dân số thế giới sẽ trở thành con chiên của Chúa, không còn những tên Hồi Giáo cuồng tín nổ bom tự sát và tàn sát con chiên của Chúa tại các quốc gia Ả Rập, thế giới loài người vĩnh viễn hưởng hạnh phúc Địa Đàng và lời cầu nguyện "bình an dưới thế cho người thiện tâm" được trở thành hiện thực để toàn thế giới không còn hận thù, chiến tranh, đói nghèo, chết chóc và đau khổ."
Lời cầu nguyện Thiên Chúa chấm dứt khi GPS báo sắp đến ngôi nhà Ma số 553 ngay góc đường Senter-Hellyer. Tôi đậu xe tại sân trống của ngôi nhà kế cạnh, vào bấm chuông nhiều lần nhưng không ai trả lời. Nhà kế tiếp có xe đậu trước sân nhưng bấm chuông và gõ cửa mấy lần vẫn không nghe động tĩnh ngoài tiếng chó sủa bên trong. Tôi qua nhà kế tiếp cũng có xe đậu. Vừa bấm chuông thì có người mở cửa. Người thanh niên hỏi tôi: "Có phải anh Lý Tống không?" Tôi mừng vì gặp người Việt biết mình. Anh bảo thường thấy tôi trong các chương trình thời sự của các Đài TV Việt-Mỹ. Tôi hỏi chuyện về ngôi nhà Ma và anh cho biết cũng có nghe đồn, nhưng mới dời về nhà nầy chỉ 6 tháng và chẳng thấy có gì khả nghi. Anh bảo: Mỗi tuần Chủ nhà có đến thăm nhà một lần. Muốn liên lạc cách hay nhất là viết vài hàng bỏ vào thùng thư hay dán tin ở cổng. Muốn biết rõ mọi chuyện hỏi người Việt chủ căn nhà thứ ba.
Tôi bảo: "Tôi bấm chuông nhưng không ai trả lời dù có xe đậu ở sân." "Chắc Chủ nhà đang ngủ hay bận việc không mở cửa." Anh cho biết rất phục các hoạt động của tôi và hỏi thêm một số chi tiết hiếu kỳ trong lúc mời tôi hút thuốc. Đang nói chuyện thấy nhà thứ nhì có xe tiến vào đậu cạnh xe tôi. Tôi chạy qua hỏi thăm thì ông Mỹ trắng bảo: "Tôi không biết gì vụ ma quỷ cả. Tôi chỉ ghé lấy dùm đồ cho ông chủ nhà đang bận việc ở sở." Thấy ngôi nhà đầu đường đối diên ngôi nhà Ma có vài người lẫn quẫn trước sân, tôi băng qua đường hỏi thăm. Chủ nhà người Mễ bảo không biết gì từ khi move về đây 2 năm trước. Bà cũng góp ý tôi nên để note vào thùng thư vì hàng tuần đều thấy Chủ nhà người Tàu đậu xe trắng tại sân trước. Tôi hỏi: "Tối nay tôi có thể vào ngủ thử trước hiên nhà được không?" Bà bảo: "Anh không thấy Camera gắn đầy đó sao. Ở đây thỉnh thoảng có các đám thanh niên tới quậy phá.
Chỉ cần leo qua hàng rào còi báo động sẽ ren và cảnh sát sẽ tới ngay." Tôi qua nhà kế cạnh bấm chuông hỏi thăm tiếp. Đang nói chuyện thì Bà chủ người Mễ ra hiệu: "Cửa ga ra nhà kia đang mở và xe Chủ nhà đang ló ra kìa!" Tôi lật đật phóng qua đường để gặp Chủ. Khi xe ra khỏi garage, Chủ nhà đóng cửa garage, ra khỏi xe mở khóa cửa cổng. Ông Chủ Tàu khoảng 55-60 tuổi, cao lớn, phong độ và mang kính đen. Tôi lên tiếng: "Chào Ông. Nghe nói nhà nầy cho mướn?" Ông trả lời cộc lốc: "No!" Tôi hỏi tiếp: "Vậy có bán không ông?" "No!" Ông nói một cách cộc lốc rồi hỏi gặn lại như quát: "Who are you?" Tôi cụt hứng nhưng vẫn tranh thủ nói tiếp vì ông ta bắt đầu leo lên xe lái đi. "Nghe nhà nầy mấy chục năm không ai ở. Ông để tôi 'take care' cho ông. Tôi sẽ cho thuê hoặc bán dùm ông!" Ông Tàu thản nhiên lái xe đi không thèm trả lời với dáng vẻ lạnh lùng, xem tôi như gã khùng lảm nhảm toàn điều vô nghĩa! Tôi chỉ kịp ghi số chiếc Toyota trắng, kiểu mới, rất gọn của ông: 6LEB540!
Vừa ngạc nhiên, vừa thất vọng, tôi trở lại ngôi nhà thứ tư của người ái mộ mình báo tin buồn. Đang ca cẩm thì nhà thứ ba mở cửa. Tôi vội chạy qua bảo: "Anh có nhà vậy mà hồi nãy bấm chuông, gõ cửa mấy lần sao không thấy mở?" "Tôi thấy người lạ nên không dám mở. Bây giờ có kẻ dùng chiêu gõ cửa để thám thính nhà hoặc tấn công khi mình mở cửa. Nguy hiểm lắm." "Anh không biết tôi sao? Tôi là Lý Tống." "Ồ! Anh Lý Tống. Mời anh vào nhà uống vài chai bia. Tôi rất hâm mộ anh. Có lần đến chỗ tuyệt thực thăm nhưng anh nằm trong lều nên không thấy mặt." Thì ra nhà có máy camera và ai đứng ở cửa đều hiện hình trên TV đặt ở phòng khách. "Tôi mới uống mấy chai định đi ngủ để lấy sức làm ca tối.
Không có sẵn mồi vậy nhậu 'chay' đỡ nghe?" Tôi nói: "OK. No problem. Tôi cần anh cho biết tin tức về ngôi nhà Ma đầu đường. Tại sao nhà không ai dám thuê, dám mua đã 30 năm, vậy mà thấy tôi hỏi mướn ông ta không những không mừng còn bực tức muốn đuổi tôi đi vậy? Thật khó hiểu!" "Ma quỷ gì đâu anh. Chỉ là tin bịa đặt. Tôi ở đây đã 18 năm, Anh Tàu mua nhà đó hồi mới xây xong và giá khoảng $160.000. Tôi nghĩ ai đó ghét chủ nhà nên phịa chuyện để phá chơi. Vì tin nhà MA nên thỉnh thoảng đám trẻ ghé lại ném đá, bấm chuông, đập cửa... ầm ĩ. Vì vậy anh Tàu phải làm thêm hàng rào sắt ngăn chận, gắn mấy Camera và máy báo động để nhờ cảnh sát can thiệp. Tay chủ nhà kỳ lạ lạnh lùng ngạo mạn nên hàng xóm không ai ưa. Anh ta đi làm về 12 giờ khuya nên chẳng ai thấy, chỉ đậu xe trong garage nên ai cũng nghĩ nhà không người ở. Mỗi tuần anh chỉ xuất hiện ở sân trước vào ngày đổ rác thôi. Không người ở làm sao thùng lại đầy rác? Sân lại đổ đá nên đâu cần cắt cỏ. Anh ta chuyên đeo kính đen rất bí mật.
Tôi cố làm quen mấy lần nhưng khi hỏi "How are you?" anh ta chỉ trả lời cộc lốc: "Fine" rồi bỏ đi. Tôi nghi anh ta làm FBI, nhưng có người bảo thấy anh làm việc tại phi trường San Francisco. Cái lạ là mấy chục năm nay không hề thấy bà con, bạn bè hay bồ bịch nào ghé thăm cả. Anh ta ở một mình 3 phòng, không cho share, cho thuê mướn có lẽ đã trả hết tiền mua nhà. Vì lối sống kỳ lạ và chỉ xuất hiện một tuần một lần vào ngày đổ rác nên thiên hạ tưởng nhà không người ở, rồi đồn nhà Ma. Ngoài chuyện police thường ghé qua khi chuông báo động, từ ngày mua nhà đến giờ đâu có vụ 3 người chết, cô gái còn trinh treo cổ hay bị hiếp dâm chết gì đâu? Ngay cả mấy ông sư nghe đồn Ma cũng đến làm lễ trừ tà rồi đặt 3 cục đá lớn ếm bùa. Anh Tàu tỉnh queo vì mấy cục đá lớn, chắc mua cũng mấy ngàn MK, càng làm nhà thêm đẹp! Anh cho biết mình cũng người gốc Tàu, tên Châu Xia và làm nghề lắp ráp máy móc. Tôi đùa: "Có lẽ em tên Châu Xia (CIA) nên nghĩ ông hàng xóm là FBI đồng nghiệp? Cũng có thể tay nầy hoạt động gián điệp cho Trung Cộng nên có đời sống bí mật và tạo cảnh nhà Ma để không ai lai vãng vì trong nhà trang bị nhiều thiết bị gián điệp!"
Tôi hỏi: "Em có biết câu thơ: 'Ai về nhắn với Châu Công Cẩn. Thà mất lòng anh đặng bụng chồng?'" rồi bàn về họ Châu tại Việt Nam dựa trên bài "Họ Châu/Chu tại VN" của Châu Minh Hay. Họ Châu có xuất xứ từ Trung Quốc từ lâu đời có thể là từ đời nhà Minh (Chu Nguyên Chương tức vua Minh Thái Tổ nhà Minh). Tới năm 1662, Nhà Minh bị người Mãn Thanh đánh bại, và những hy vọng cuối cùng cho sự hồi phục của nhà Minh mất đi cùng với vị vua Vĩnh Lịch Chu Do Lang. Có thể trong thời kỳ lịch sử này người họ Chu/Châu 朱 du nhập vào Việt Nam bằng những con đường sau đây: 1- Là những thương khách. 2- Chạy loạn giặc Nguyên (Mông Cổ). 3- Là thành phần phản Thanh phục Minh bị thất bại lưu vong định cư lâu dần đồng hóa thành người Việt.
Họ Châu vào miền Trung và miền Nam nhều nhất ở 2 thời kỳ: 1- Vào đàng trong (miền Trung) thời kỳ Chúa Nguyễn Hoàng (1558-1613). Ở thế kỷ 16 – 17, đất Bình Định thuộc tỉnh Quảng Nam do Chúa Nguyễn Hoàng trấn giữ. Chúa đánh chiếm đất Chiêm Thành lập ra 2 phủ lớn là Quy Nhơn và Phú Yên. Chúa tiến hành đưa các quan vào tiếp quản và đưa dân vào khai hoang lập làng định cư, lấy địa danh là làng Hưng Thạnh thuộc tổng Chánh Lộc, phủ Hoài Nhơn (nay là làng Hưng Định, xã Cát Thắng, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định). 24 họ tộc trước đây đã có công khai hoang lập làng, trong đó có họ Châu. 2- Vào đàng trong (miền Nam) thời kỳ Chúa Nguyễn Phúc Tần (1648 – 1687). Năm 1679, các tướng của Nhà Minh thua trận đem 3.000 quân và 50 chiến thuyền xin thần phục Chúa Nguyễn Phúc Tần, Chúa tiếp nhận cho khai khẩn đất Chân Lạp và yêu cầu vua Nặc Nộn chia đất cho quân Nhà Minh trú đóng ở cửa biển Mỹ Tho. Vì thế họ Châu ở miền Nam cũng rất phổ biến.
Châu Xia nói thêm: "Em là 'em cột chèo' của anh Hai Bắc Kỳ. Trước đây CT Nguyễn Ngọc Tiên và anh Nguyễn Chí Thiện cũng có đến nhà chơi mấy lần." Tôi cho Châu Xia số điện thoại và bảo: "Khi nào có món nhậu đặc biệt nhớ gọi anh. Anh là dân phá mồi, nhậu chay không hứng thú." Châu Xia bấm thử số Cell tôi và số Châu Xia hiện lên là 408-309.2093. Sau khi gặp Châu Xia, tôi về nhà check lại các video trên youtube và các tin liên quan đến "ngôi nhà Ma số 553 Hellyer" thì nhận ra cuốn video hấp dẫn nhất tại: http://www.youtube.com/watch?v=aUHxvlODO5Q hoàn toàn ngụy tạo. Kẻ phụ trách phao tin có lẽ là nhân viên công ty địa ốc. Bởi tin tức chỉ gồm mấy bài đã post ở trên còn tất cả các link đều vào các quảng cáo địa ốc là chính. Sau đó các tay bán xe hoặc các business khác cũng lợi dụng vụ nầy để quảng cáo.
Phân tích kỹ Video nầy thấy họ chôm đoạn Đài số 8 báo có tin 3 người chết, nhưng không nói rõ ở đâu. Các tít rùng rợn được ghép bằng thủ thuật photoshop trên những bài báo hoàn toàn không liên quan đến nhà Ma, chưa kể Tít còn dùng từ sai như Excorcism và Slepted (Exorcism, Slept). Đoạn phim đề "tài liệu cảnh sát" hay đoạn ghi âm gọi 911 đều làm giả. Cảnh sát Mỹ không bao giờ cho phổ biến hình kẻ treo cổ, chưa kể đoạn cuối ghép cảnh cô gái đang lết đi vì sợ ma một cách lố bịch. Chuyện bịa đặt trời ơi vậy mà không thiếu người tin và góp tay đồn đại vì tính hiếu kỳ. Chuyện ngay trước mắt còn vậy, nói gì chuyện ngàn năm trước vào thuở hồng hoang! Kẻ "đau khổ" là bản thân tôi vì vừa hụt mất cơ hội làm "Tiểu gia!" Tôi như chàng Thuần Vu Phần trong điển tích văn học Giấc Nam Kha: "Giấc nhà Ma (Nam Kha) khéo bất bình, bừng con mắt dậy, thấy mình tay không."
LÝ TỐNG
-------oo0oo-------