Home Page Vietlist.us

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.

--------------oo0oo----------------

Gẫu Chuyện Cùng Đồng Chí Nhật Minh
qua cuốn phim “ Sự thật về Hồ Chí Minh”

Tình cờ lên giang hồ đọc được những bức xúc của đồng chí qua bài phản biện bên dưới, nhà tớ tự nhiên cũng “búc xức” quá độ, nên mạo muội có đôi đìều bộc tuột với đồng chí cho đỡ ngứa ngáy mồm miệng. Nào bây giờ khởi sự nhé ! Phần của đồng chí màu Đen, phần của tớ màu Xanh cho dễ phân biệt.

Cả Quỷnh

****************

Dưới đây là phản biện những thước phim về sự thật Hồ Chí Minh. Bài viết do tác giả Nhật Minh được đăng trên Blog: tamtay.vn được nhiều đọc gỉa bình chọn là bài viết hay.

Mới đây, Phong trào Quốc dân đòi trả tên Sài Gòn lại có chủ trương thực hiện bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh”.

Các bạn tôi xem xong, mọi người đều có chung nhận xét, đó vẫn là những luận điệu cũ rích, tài liệu bị bóp méo phục vụ cho luận điệu xuyên tạc của “các nhà nghiên cứu”. Họ đề nghị tôi xem và cùng bình luận ý kiến với anh em. Tôi lắc đầu, vì không muốn mất thì giờ với cái thứ vô bổ ấy. Với lại tôi không có phận sự gì lên tiếng về bộ phim này mà đó là của những người có trách nhiệm trong các cơ quan hữu quan.

Mở đầu vào đã thấy khó ngửi rồi ....Vừa phải thôi đồng chí ! Mẹc ! Người có liêm sỉ và tự trọng thì phải biết ngượng với những gì mình nói và làm. Nếu là vô bổ và không có phận sự gì lên tiếng ..thế thì cái bài viết sặc mùi xú uế do bưng bô, bợ đít Bác quá độ là của thằng mả gà nào đây !?..Người ta thường gọi hành động tiền hậu bất nhất, em chả em nem này là “nhổ ra rồi liếm lại” đấy cậu !

Tin liên quan:
• Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ làm DVD về Sự thật Hồ Chí Minh
Nhưng anh em nhất định không đồng ý với tôi, gặp bãi phân ngoài đường, người đi đường trông thấy không phải chỉ bịt mũi chạy nhanh qua mà cần phải thò tay vào bốc nó vứt đi cho phong quang sạch sẽ đường đi lối lại. Đừng để những điều bậy bạ đó, nó như những bộ phim Sex đồi trụy làm hại các thế hệ thanh niên mới lớn, hay tò mò. Mỗi công dân hãy tự mình nên tiếng khi gặp điều trái tai gai mắt chứ đâu cần phải đợi đến ai. Vậy thì tôi cứ mạo muội mà có mấy thu nhận sơ sài sau khi rất kiên nhẫn bỏ thời gian để ngồi xem cho hết cái tấn tuồng mà các con rối thi nhau bày trò trong bộ phim nói trên.

Anh em nào vậy hả đồng chí ? Thiệt không đó !?!.. Gớm ! đồng chí trước thì lắc đầu, chê bai vô bổ không muốn mất thì giờ, và đùn cho những người có trách nhiệm trong các cơ quan hữu quan. Nhưng chỉ sau khi bị anh em khích tướng, giảng giải thì mới tỉnh ngộ ra và trở ngay thành người có trách nhiệm, đồng thời tự nhiên thấy lòng mình chợt từ bi bất ngờ ? đối với thế hệ thanh niên mới lớn, sợ họ bị hủ hoá, truỵ lạc như các đồng chí anh nhớn trong đảng ta. Tài thật nhỉ ! Ít có người nào “cải tạo được tư tưởng” sớm sủa, mau mắn như đồng chí lắm đó ! Cố lên nhé ! Đảng và nhà nước thể nào cũng ghi ơn mà đề bạt đồng chí vào Trung Ương đảng cho mà xem !

Xét một cách toàn diện nhất thì toàn bộ bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” do Phong trào Quốc dân đòi trả tên Sài Gòn chủ trương thực hiện là một sự bịa đặt, vu khống trắng trợn và cố tình bôi nhọ Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng một thứ sảo thuật chính trị, “lập lờ đánh lận con đen” trong khi đưa ra các tư liệu. Có câu, nửa sự thật không phải là sự thật.

Vâng, đúng thế ! Một nửa ổ bánh mì thì vẫn là nửa ổ bánh mì chứ còn chỉ được một nửa sự thật thì làm sao nói lên hết được cái lưu manh, xảo trá, điếm đàng, mất dạy, giả nhân giả nghĩa khốn nạn của Bác chủ tịt đây hả đồng chí !?..Chỉ tiếc rằng họ vẫn chưa sưu tra, tìm kiếm, lục lọi thêm cho đủ một nửa sự thật nữa về Bác thì chắc hẳn là phải kinh hoàng ghê tởm, ói mửa hơn nhiều !

hcm


Dưới đây, tôi sẽ chỉ ra những cái trò “ma cô” đó để các bạn thấy trong những “phát kiến lịch sử vĩ đại” của họ. Thưa các “nhà nghiên cứu” người Việt Nam ở Hải ngoại! “Các ngài” chắc hẳn sẽ “vui lòng” khi được tiếp nhận thông tin nhiều chiều phản hồi, trong đó có tôi một khán giả “hâm mộ” bộ phim này!

Ố là la !!..những cái trò mà đồng chí xách mé gọi là “ma cô” của họ này xem ra vẫn còn thua chán so với những thủ đoan, mánh khoé, lường gạt ma bùn, ma tịt, ma giáo, ma đầu của các “đỉnh cao trí tuệ loài heo” từ cái đảng Mafia xôi thịt của đồng chí đấy !

Đầu tiên, tôi muốn gửi lời tới nhà điều hành: Trần Quốc Bảo và nhà ráp nối của bộ phim: Chu Luynh. Hai vị (cũng như các vị cố vấn cố véo khác), các ông chưa sạch nước cản trong khi làm khoa học lịch sử. Trình độ của các ông trong khâu xử lý tư liệu chỉ đáng xếp vào hạng một anh học trò loại tồi. Khi phỏng vấn ông Minh Võ – nhà biên khảo – Hoa Kỳ dẫn tên ba người cán bộ là Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp thì ảnh chân dung Võ Nguyên Giáp đó là tướng Văn Tiến Dũng đấy nhé. Không chỉ một lần, mà đoạn ông Vũ Thư Hiên nói về Cải cách Ruộng đất, dẫn chùm ảnh 4 người: Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Lê Thanh Nghị, các ông vẫn tiếp tục đưa ảnh tướng Văn Tiến Dũng thay vào tên Võ Nguyên Giáp (!).

Giời ạ ! Tưởng đồng chí tìm ra được điều gì vĩ đại, xuất sắc, ghê gớm lắm mà cần phải có con mắt cú vọ, tinh đời, lão luyện thì mới nhìn ra được. Ai dè đấy chỉ là những sự cố kỹ thuật về hình ảnh, tên tuổi của các đồng chí nhớn “anh hùng chống Mỹ” cứu đói của đảng ta, mà thực ra cũng chẳng có ai để ý làm quái gì cho mệt, ngoại trừ những kẻ lấy nghề “vạch lá tìm sâu” làm kế sinh nhai theo đơn đặt hàng của ai đó !...Vì tướng Võ Nguyên Giáp hay Văn Tiến Dũng gì thì cũng đều là “tướng cướp” của đảng Mafia CS cả thì phân biệt làm chi cho hao tâm tổn sức vậy !?..Nhà tớ thấy mặt tên CS nào cũng đều giống nhau vì cùng một nét : gian, tham, đểu, ác, hèn nếu cho đến bây giờ mà vẫn còn ngu muội tôn thờ, tin tưởng, bênh vực cho cái quái thai của dân tộc, đất nước VN là cái đảng CSVN đốn mạt này.

Tôi có thể dẫn nhanh những chú thích ngớ ngẩn tiếp theo của các ông như miệng các ông thuyết minh Chính phủ Liên hiệp năm 1946, nhưng trên ảnh là năm 1945; Cải cách Ruộng đất ở Việt Nam được thực hiện bắt đầu vào năm 1953 thì các ông gán lên màn hình đó là năm 1951 (?),

Thưa đồng chí, chính thức phát động chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất là vào năm 1953 cho tới tận năm 1956 mới chấm dứt ! Nhưng để nghiên cứu, chuẩn bị, học tập, dàn dựng, mớm mồi, thao diễn trước khi “xuống dao” cho ngon lành thì đảng ta đã khởi sự học đòi, bắt chước theo quan thầy từ năm 1950 lận cơ ạ ! Do đó, nếu màn hình có đề trong khoảng thời gian từ 1951 – 1956 cũng là phải đạo thôi.

phỏng vấn nhà văn Trần Mạnh Hảo thì hình ảnh lại là khuôn mặt nhà thơ Hoàng Trần Cương đã bị biến dạng… Một người – một cơ quan làm việc nghiêm túc và có trình độ thực sự không bao giờ lại có những sai sót trong những chi tiết lịch sử phổ thông nhất như vậy, các ông chớ bảo tôi “bới lông tìm vết”. Với những sự kiện đơn giản nhất các ông còn không nhận chân được nói gì tới chuyện giải mã những bí ẩn xung quanh cuộc đời hoạt động của Hồ Chí Minh mà đòi tìm ra “sự thật”!

Biết rồi, khổ lắm ! Lại đọc lộn, sai lầm về con số chứ gì !?..Cái này thì không cần tới cái “đỉnh cao trí tuệ” siêu việt của đồng chí thì mới có thể nhìn thấy, nhận ra được đâu mà thằng con nít mười tuổi nó cũng hô hoán lên được mà. Có điều, ghi nhận, tìm ra, biết được một sự kiện lịch sử có thật với đầy đủ chứng tích mới là điều quan trọng, còn thời điểm xảy ra lúc nào nếu biết được chính xác thì càng tốt còn không nó cũng chỉ là thứ yếu, có thể thông cảm được.. Huống chi đây chỉ là một sự cố kỹ thuật vì “nghèo” nên hổng có nhiều tiền để mướn người làm cái công việc “bới lông tìm vết” như đồng chí đang làm đó ! nên tác phẩm mới không được hoàn hảo như mong muốn khiến đồng chí phải nhọc lòng bơi móc...kiếm cơm thôi. Xin lỗi nghen !! Ủa mà khuôn mặt nhà thơ Hoàng Trần Cương như đồng chí nói đã bị biến dạng rồi, mà sao đồng chí vẫn nhận ra được thì tài thật nhỉ ?..Lại còn biết 100% là không phải ông nhà văn Trần Mạnh Hảo nữa thế mới siêu chứ !

Đoạn trên tôi có dẫn câu: Nửa sự thật không phải là sự thật. Trong đoạn phim về Nhật ký trong tù, các ông chỉ đưa ra bút tích trang đầu tập thơ ghi ngày 29/8/1932 – 10/9/1933 mà không dám đưa trang cuối cùng của tập, cũng bút tích ghi ngày 29/8/1942 – 10/9/1943. Các ông có hiểu những dòng này có ý nghĩa gì không? Hay chỉ là sự bóp méo của các ông?..

Cám ơn đồng chí nhé ! Nhờ đồng chí tiết lộ mà tớ mới biết được một câu chuyện thần kỳ, khó tin nhưng có thật là “người được đẻ 2 lần” cách nhau những 10 năm đấy ! Chứ nếu chỉ dựa trên một nửa sự thật duy nhất (bút tích trang đầu) của những người làm DVD này thì làm sao biết được cái kiệt tác chôm chỉa có một sự tích đặc biệt như vậy chứ !? Ý nghĩa của những dòng bút tích 29/8/1942 – 10/9/1943 mà ai đó thêm vào ở trang cuối cùng của tập nếu không phải là thế thì là gì nhỉ ?..

Đặng Thai Mai trong bài “Đọc lại Ngục trung nhật ký” (1970) đã viết: “Cuốn sổ tay của Bác, hiện còn lưu trữ, có ghi trên bìa 2 con số: 1932 – 1933. Trong thời gian Viện Văn học hiệu đính bản dịch Ngục trung nhật ký (1959 – 1960), chúng tôi đã đề đạt lên Bác câu hỏi về điều này, qua Ban Tuyên giáo, và đã được trả lời: hai con số trên là sai; đúng ra là 1942 – 1943”. (Tư liệu này có thể tìm đọc trong sách “Trên đường học tập và nghiên cứu” của Đặng Thai Mai – nhà xuất bản Văn học năm 1971, hoặc mới đây được in lại trong Đặng Thai Mai toàn tập, tập II, nhà xuất bản Văn học năm 2006).

Để biết được hành trình của tập Nhật ký trong tù, các ông vui lòng tìm cuốn sách của nhà văn Hoàng Quảng Uyên: “Nhật ký trong tù số phận và lịch sử” (khảo cứu – tái bản lần thứ 1, có sửa chữa) - nhà xuất bản Thanh niên 2007. Trong cuốn sách này, phần phụ lục có bài viết của cụ Trần Đắc Thọ: “Những điều ta chưa biết về “Ngục trung nhật ký” cũng như về quá trình dịch thơ “Ngục trung nhật ký” của Chủ tịch Hồ Chí Minh”.

hcm

Cụ Trần Đắc Thọ đã trực tiếp hỏi chuyện cụ Hồ Đức Thành (năm đó 85 tuổi) nguyên Bí thư Tỉnh ủy Cao Bằng, nguyên Chủ nhiệm Biện sự xứ Việt Nam tại Trung Quốc, nguyên Đại biểu Quốc hội khóa I (1946 – 1960) là người sớm tiếp xúc với tập Nhật ký trong tù từ trước Cách mạng tháng Tám 1945: “Đọc hết tập Ngục trung nhật ký, cụ Thành có hỏi Bác Hồ vì sao ở bìa tập Nhật ký lại ghi: 29/8/1932 đến 10/9/1933. Bác đáp: Mình muốn đánh lạc hướng, ai hiểu thế nào thì hiểu”. (Hoàng Quảng Uyên – sđd, tr 208). Nay có vị nào thắc mắc, xin mời cứ tới 23C phố Tôn Đản – Hoàn Kiếm – Hà Nội để được cụ giải đáp.

Ui cha ! Thế lày là thế lào ?..Việc ghi ngày tháng hoàn thành một tác phẩm thi tập thì có mắc mớ, ảnh hưởng, cần thiết gì đến việc đánh lạc hướng, mà đánh lạc hướng cái chi ? với ai cơ chứ lị !?.. Bộ địch nó khai thác, điều tra, hỏi cung hay kết tội, giam cầm Bác nặng nhẹ là dựa trên những chi tiết quan trọng này hay sao mà Bác cần phải đánh lạc hướng chúng vậy ?..Còn “ai hiểu thế nào thì hiểu” theo ý Bác thì chỉ có thể giải thích là : Ai hiểu nó là của bác cũng được, còn nghi ngờ nó không phải là của bác thì cũng chẳng sao. Ở đời muôn sự của chung mà, và bác khôn tổ mẹ nên mới thòng thêm cái đuôi thứ hai đằng sau để lỡ có thằng nào cắc cớ, oái oăm théc méc thì bác còn biết đường mà giải thích, “cắt nghĩa” chứ ! .

Bác đáp: Mình muốn đánh lạc hướng, ai hiểu thế nào thì hiểu”.----- Ai hiểu nó là của bác cũng được, còn nghi ngờ nó không phải là của bác thì cũng chẳng sao.

Ngoài ra tôi không muốn dẫn thêm những hình ảnh cố tình cắt xén, xuyên tạc khác khi xem bộ phim này. Ông Lê Hữu Mục lảm nhảm những điều về Nhật ký trong tù, đã làm tôi nhớ đến nhà nghiên cứu Phan Ngọc. Trong bài Câu chuyện tác giả Ngục trung nhật ký, giáo sư Phan Ngọc viết:

“…Vào cuối tháng X-1992, Viện Văn học cho tôi xem bài viết của Lê Hữu Mục Hồ Chí Minh không phải là tác giả Ngục trung nhật ký. Mục đích của đời tôi là chỉ tìm phương pháp làm việc có lợi cho nhân dân nước tôi. Tôi không xét động cơ. Nhân bài này, tôi xin nêu lên những lỗi về hình thức (vice de forme) mà người cầm bút nào cũng phải đề phòng. Chỉ cần phạm một lỗi như thế là toàn bộ lập luận bị vứt bỏ. Ông Lê Hữu Mục trong bài viết của mình phạm đến tám lỗi về hình thức đủ cho pháp luật tư sản kết ông về tội vu cáo…”.

Trong bài viết của mình, tôi không dẫn ra toàn bộ tám lỗi của ông Lê Hữu Mục (bạn đọc quan tâm đến vấn đề này có thể tìm thấy dễ dàng trong cuốn Suy nghĩ mới về Nhật ký trong tù – nhà xuất bản Giáo dục 1993, bài Câu chuyện tác giả Ngục trung nhật ký từ tr 619 đến tr 630). Với sự nghiêm túc của một nhà khoa học, với tinh thần tranh luận giữa hai vị giáo sư giảng dạy văn học, giáo sư Phan Ngọc vừa chỉ dẫn vừa khuyên răn ông Lê Hữu Mục :
“…Ông không thể trách tôi thiếu nghiêm chỉnh. Tôi chỉ cần dẫn một người là ông thấy ngay mình phạm cái điều mà Ăngđơrê Git (André Gide) nói: Ignorance qui s’ignore invite à de grandes affirmations (Sự ngu dốt không tự biết mình đẩy người ta đến những sự liều lĩnh).

Nhà nghiên cứu khoa học kiêm văn học (sic), giáo sư Phan Ngọc là ai, tên tuổi như thế nào, có tư cách, khí phách, đáng tin cậy hay không thì tớ còn đặt dấu hỏi, nhưng tớ cũng xin lỗi đồng chí nếu phải dùng một danh ngôn mà đồng chí có thể cho là thiếu nghiêm túc, thanh tao cho ông ta như sau nhé ! : Người có học thức cao rộng mà không biết “tiêu hoá” được những đìều mình thâu nhận, thì cũng ví như chỉ có biết ăn vào mà không ỉa ra được thôi, để rồi cuối đời nghẫm nghĩ lại thấy mình quả hèn thật, nhưng lại không có can đảm, khí phách dám hiên ngang tự tố cáo mình như tác giả Tô Hải trong “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” đã làm. Khó là làm sao trở thành một anh hùng hào kiệt trong xã hội “Xuống Hàng Chó Ngựa” chứ còn như loại văn nô, bồi bút chỉ biết cúi đầu, gục mặt phục vụ cho đảng để hưởng phước, hưởng lạc thì thiếu cha gì hở đồng chí !?!

…Tôi biết ông muốn phủ nhận Hồ Chí Minh là tác giả Ngục trung nhật ký. Nhưng cách làm của ông là sai lầm. Tôi xin bày cho ông một mẹo. Ông hãy tìm những bài chắc chắn là thơ chữ Hán của Hồ Chí Minh, thí dụ những bài làm ở Việt Bắc, thơ tặng các cụ Võ Liêm Sơn, Bùi Bằng Đoàn v.v… rồi chứng minh đó là thơ dở. Sau đó mới chứng minh Ngục trung nhật ký là của người khác, bởi vì nó rất hay, như ông đã thừa nhận. Làm thế “kín võ” lại thỏa mãn được cái tâm địa của ông. Chắc chắn ông biết mẹo này, nhưng dù có ba đầu sáu tay, ông cũng không dám làm. Bởi vì ông ngu dại gì chứng minh những bài thơ ấy là dở. Kết quả ông phạm lỗi thứ năm về hình thức: dựa trên cái võ đoán để chứng minh cái võ đoán.

Hehehehe ! Đọc đoạn văn này của đồng chí mới thấy được cái “đỉnh cao trí tuệ” siêu đẳng của người CS đấy ! Một tác phẩm văn chương hay hay dở mà cần phải tìm cách chứng minh thì thiên hạ mới biết được đá vàng sao đồng chí !? ..Nhưng cái mẹo mà đồng chí đưa ra cũng không phải là dở đâu. Vậy đồng chí để bênh vực, bảo vệ cho “chủ quyền” của Bác thì tại sao mình lại không xung phong làm trước đi nhỉ.. Tức là chỉ cần tìm ra được những bài thơ với bút tự, chữ ký đích thực của Bác đề tặng những người mà đồng chí đã nói ở trên, rồi tung ra ngoài cho bà con ta đọc để so sánh là thẩm định được ngay thôi chứ gì. Chả nhẽ cả một tập đoàn hơn 2 triệu đảng viên mà không làm nổi một chuyện cỏn con đó để vớt vát lại uy tín, danh dự cho Bác một chút nào sao ?... Chuế thế ! Hoặc giả là tìm thì được chứ ! nhưng thơ Bác ẹ quá, ngu sao mà. “lạy ông tôi ở bụi này”.?

… Phật dạy: “Buông dao xuống có thể thành Phật”. Đó không phải lời nói suông. Thánh Phao-lồ đã từng nổi tiếng là người sát hại người Thiên chúa giáo. Nhưng ông đã buông dao để trở thành một trong những người có công nhất với Thiên chúa giáo. Tôi không dám dạy ai. Tôi lo dạy tôi còn chưa kịp dám đâu nói chuyện dạy đời. Quyển sách ông Lê Hữu Mục viết ra thực tế là hành động giơ dao. Tôi đang chờ đợi ông sẽ làm gì với con dao ấy? Nên buông dao thì hơn”.


Nam mô a di đà phật ! Đối với một con dã thú hung dữ hay một tên cưóp ác độc, tàn bạo, gian manh, sắt máu thì cầm dao để tự vệ cũng còn chưa chắc đã toàn mạng, huống chi lại đi bỏ dao xuống chứ ! Thôi thì phật dạy gì cứ dạy, ai nghe thì nghe.., nhưng tớ thì nhất định chẳng những cầm dao mà còn phải cầm thêm cái búa nữa cho chắc ăn. Hihihihi ! Có thế thì may ra mới đối phó, diệt trừ được loài quỷ đỏ cho thiên hạ an hưởng thái bình phải không bà con !
Sau bài viết này của giáo sư Phan Ngọc, ông Lê Hữu Mục như bị đánh đúng tử huyệt, một thời gian dài nhiều người tưởng ông đã chết. Nay ông thấy còn điều gì chưa tâm phục khẩu phục xin mời ông có ý kiến lại.

Đây tôi muốn nhắc tới ông Vũ Ngự Chiêu, người được các nhà làm phim gọi là Tiến sĩ Sử học, nhà biên khảo, mà sao ông ăn nói càn rỡ thế. Sau những luận điệu bịa đặt về chuyện Hồ Chí Minh có vợ, ông nói thêm một câu, dù các cộng sự của ông trong bộ phim có cố tìm cách cũng không xóa được: Ông nói Nguyễn Thị Minh Khai là vợ Võ Nguyên Giáp. Nguyễn Thị Minh Khai là vợ của Lê Hồng Phong. Còn vợ Võ Nguyên Giáp là bà Nguyễn Thị Quang Thái, em gái bà Minh Khai. Chẳng lẽ điều này phải đợi đến những đứa trẻ Việt Nam dạy lại cho ông sao?

Này, đồng chí có nghe thì nghe cho thủng nhé ! hoặc giả tai có điếc hay nghễnh ngãng vì tuổi già tài kém thì làm ơn đeo máy trợ thính vào để nghe cho nó rõ. Mẹ kiếp ! chỉ có 2 chữ “chị vợ” mà còn nghe không ra nữa thì đòi bình luận, ý kiến ý cọt gì với anh em ? Thế mà cũng bày đặt vênh váo lên là “rất kiên nhẫn bỏ nhiều thời gian để ngồi xem “ rồi còn bảo người ta là ăn nói càn rở nữa chứ. Thiệt tình ! Chịu khó về nghe lại dùm đi đồng chí . Vâng, cậu nói đúng đấy. Nếu ông tiến sĩ này mà ấm ớ, ăn nói lộn xộn như vậy (tớ nói nếu thôi nhé) thì còn thua cả những đứa trẻ Việt Nam hỉ mũi chưa sạch mà chúng cũng còn biết là đồng chí Nguyễn Thị Minh Khai là vợ của đồng chí Lê Hồng Phong, nhưng được bác Hồ ưu ái đề bạt lên đến chức “Hộ Lý” tức là thư ký riêng cho bác...để lỡ có “tối lửa tắt đèn”...thì còn có người mà “vỗ về “ an ủi Bác, chứ nào phải là vợ của đồng chí Võ Nguyên Giáp đâu nà. Ổng lộn rồi đó !

Vẫn ông Vũ Ngự Chiêu nói, Hồ Chí Minh lấy nguyên văn trong Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ làm câu đầu tiên trong Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam. Để ông được “sáng mắt sáng lòng”, tôi xin dẫn cho ông tìm đọc tài liệu này nhé:

Tạp chí Xưa và Nay số 81B, tháng 11 năm 2000, trang 3 và trang 22, có bài của nhà văn người Hoa Kỳ, bà Lady Borton “Hồ Chí Minh & Tuyên ngôn Độc lập Mỹ”. Là người giỏi tiếng Việt Nam, nữ văn sĩ Lady Borton viết:

“Các nhà sử học Mỹ luôn nói (có phần nào không đúng) rằng Hồ Chí Minh đã mở đầu bản “Tuyên ngôn Độc lập” của Việt Nam bằng việc trích dẫn “Tuyên ngôn” của Mỹ. Cụ Hồ có kiểm tra lại trích dẫn của mình không? Nếu có thì thế nào nhỉ? Trả lời được câu hỏi ấy, chúng ta có thể đoán được chính xác rằng liệu Cụ Hồ có ngẫu nhiên hoặc cố ý sửa đổi trích dẫn từ bản Tuyên ngôn của Mỹ…

Bản Tuyên ngôn của Mỹ viết: “… Chúng tôi coi đây là chân lý hiển nhiên, rằng mọi đàn ông (tôi gạch dưới) sinh ra đều bình đẳng”.

“… We hold these truths to be self-evident, that all men (emphasis mine) are created equal…”

Hahaha ! Hiểu và dịch theo kiểu bình dân học vụ như đồng chí thì chẳng khác nào một người nói : “Tôi buồn đi cầu ” hay ‘’Tôi muốn đi tiêu‘’ thì đồng chí hăm hở dịch ngay lại là : “Tôi đang mắc ỉa“ rồi vênh váo mặt lên bảo là cái này mới chính xác và đầy đủ ý nghĩa đấy ! (sic !)

Khi Tuyên ngôn Độc lạp của Mỹ viết năm 1775, “mọi người đàn ông” (all men) là “đàn ông da trắng có sở hữu”, mà “sở hữu” lúc đó thường là nô lệ da đen. Đàn ông da đen có quyền được đi bầu 95 năm sau đó; phụ nữ Mỹ được đi bầu 50 năm sau nữa.

Khác với Tuyên ngôn của Mỹ, “Tuyên ngôn Độc lập” của Hồ Chí Minh bắt đầu bằng câu:

“Tất cả mọi người (tôi gạch dưới) đều sinh ra có quyền bình đẳng…” Đó là lời đọc tiếng Việt của bác Hồ trong phần mở đầu của bản Tuyên Ngôn Độc Lập phải không ạ ?

“All people (emphasis mine) are created equal…”…..Xin hỏi : Đây là phần dịch sang Anh ngữ do đích thân Bác tự dịch hay đồng chí muốn “hôn đít” (kiss-ass) Bác mà tự biên tự diễn thế !?!

Tuyên ngôn Độc lập” của Cụ Hồ bao hàm ngôn ngữ tổng hợp như “dân” (people, comon people); “nhân dân” (citizens) và “dân tộc” (nation, the people) cũng là từ chính thức để chỉ bất kỳ dân tộc nào trong năm mươi tư dân tộc của Việt Nam. Từ tiếng Việt để chỉ “đàn ông” (men) không hề xuất hiện ở đây.


… Hồ Chí Minh rất giỏi tiếng Anh: cụ phân biệt được “đàn ông” (men) với “mọi người” (people). Với việc chỉ sửa một từ trong bản dịch của mình, Cụ Hồ đã khôn khéo nhưng cuối cùng cũng thôn báo được cho nhân dân của Cụ và thế giới một cuộc cách mạng thứ hai: đó là Hồ Chí Minh đã tuyên bố độc lập cho phụ nữ Việt Nam”.

Oh man ! Đồng chí làm bà con thiên hạ cười vãi đái ra, nhất là những người trẻ sinh ra và lớn lên tại Mỹ nếu đọc và hiểu được (tiếng Việt) những điều đồng chí nói. Tớ xém chút nữa cũng ướt cả quần nếu không ngăn lại kịp đấy ! Đúng là dốt mà hay nói chữ. Về mà tra lại tự điển và học thêm tiếng Anh cho siêu đi, nhất là trong lãnh vực văn chương và chính trị của Mỹ rồi hãy xuống núi mà múa may cậu nhé ! Cụ Hồ mà còn sống chắc cũng phải buột miệng : Này, không ai khiến ! Của người ta ra sao thì cứ để nguyên như vậy đi. Mẹc ! Đã chôm thuổng của thiên hạ rồi mà còn bày đặt sửa với chữa nữa. Bộ mày giỏi hơn những thằng làm bản tuyên ngôn người Mỹ chắc !?! Nó ngu hay sao mà chẳng hiểu cách dùng chữ People thay vì Men để cho mày phải lên mặt dạy dỗ nó vậy ? Mà ai dịch thì dịch chứ tao có sửa đổi gì đâu mà mày dám gán ghép oan uổng cho tao thế !?.. Mày nâng bi Bác như rứa thì gọi là bóp chứ nâng gì hả thằng kia ! ..


Tôi e bút danh của ông Vũ Ngự Chiêu là Chính Đạo thì nên đổi thành Tà Đạo sẽ đúng hơn.

Ông Vũ Ngự Chiêu vừa lải nhải ở phần trên rằng: “Hồ Chí Minh muốn giành quyền lực bằng mọi giá” thì phần dưới ông Minh Võ – nhà biên khảo – Hoa Kỳ lại tát cho ông một cái vào mặt: “Chính ông Bảo Đại đã thuật chuyện ông Hồ Chí Minh đến thú thực với ông Bảo Đại rằng, người ta coi tôi quá đỏ, cho nên tôi điều khiển Chính phủ không nổi. Bây giờ tôi đề nghị ngài đứng ra điều khiển đất nước thay tôi”. Chỉ một câu trên của ông Minh Võ, tôi không cần phải dẫn thêm ra đây chuyện Chủ tịch Hồ Chí Minh cử cụ Hoàng Minh Giám đi tìm cụ Trần Trọng Kim để mời ra làm Thủ tướng. Đáng tiếc cụ Lệ Thần quá thận trọng, đã đi Singapore từ trước (Hồi ký cụ Hoàng Minh Giám).

Dĩ nhiên, muốn là một chuyện nhưng có được hay không lại là một chuyện khác, vì ai cũng sợ cái đuôi chồn đỏ của Bác nên cố tránh né, không muốn hợp tác, liên kết là thế. Bởi vậy Bác phải giả mù sa mưa, nín thở qua sông, cáo giả nai, cộng thêm những thủ đoạn đểu cáng, gian manh, hèn hạ thì mới đánh lừa, dụ dỗ được những người quốc gia yêu nước nhưng ngây thơ, mềm lòng, thiếu kinh nghiệm nên cuối cùng đều rơi sập vào bẫy của Bác hết để ngàn thu ân hận khôn nguôi. Những Phạm Quỳnh, Tạ Thu Thâu, Huỳnh Phú Sổ, Phan Bội Châu,....há không phải là những nạn nhân oan nghiệt của Bác hay sao ? Đến thú thực với ông Bảo Đại, chẳng qua chỉ là một chiến thuật bình phong tạm thời, trong khi chờ đợi thời cơ hay đang mưu toan một phương kế lưu manh khác để tóm thâu quyền lực cho bằng được thôi. Nên sau khi Bác đã mua chuộc, hối lộ được cái đám tướng THQDĐ rồi thì là....A lêhấp ! xin lỗi ..o xịt ! ông Dzua Anamít liền một khi.. Người miền Nam có lối nói chơi là : Bác nói dzậy chứ không phải dzậy đâu nghen ! Còn tệ hơn dzậy nữa đó !

Dĩ nhiên, muốn là một chuyện nhưng có được hay không lại là một chuyện khác, vì ai cũng sợ cái đuôi chồn đỏ của Bác nên cố tránh né, không muốn hợp tác, liên kết là thế.

Ông Trần Gia Phụng – nhà nghiên cứu sử – Canađa được các nhà làm phim “ban” cho cái quyền uy là “người mở đầu trả lời phỏng vấn về diễn biến cuộc tắm máu kinh hoàng tại miền Bắc”? Lúc đó ông Trần Gia Phụng (sinh năm 1942 tại Duy Xuyên, Quảng Nam) hãy còn mặc quần thủng đít mà lại nói chuyện được về “diễn biến” của cuộc Cải cách Ruộng đất như người trong cuộc vậy?

Thế thì những đứa trẻ Việt Nam khi đồng chí Nguyễn Thị Minh Khai bỏ chồng là Lê Hồng Phong để đi làm hộ lý bồi dưỡng cho Bác vẫn còn chưa ra đời, mà làm sao biết được câu chuyện ái tình lâm ly, cụp lạc của Bác để mà dạy lại cho ông Vũ Ngự Chiêu theo như lời châm biếm của đồng chí vậy hả ? Cần gì phải ở trong cuộc mới biết được gần 6000 đồng bào Việt nam vô tội đã bị thảm sát dã man như thế nào trong cuộc tổng tấn công giải phóng miền Nam của các đồng chí vào dịp Tết Mậu Thân 1968 chứ !. Thế nào gọi là “nghiên cứu sử” hay “viết hồi ký” đồng chí có biết không ? Đồng chí nói chuyện ngây ngô như con nít lên ba vậy mà không biết ngượng à !?

Ông Nguyễn Ngọc Bích – giáo sư – đã dẫn ra “năm 1951 Hồ Chí Minh nói trước Đại hội Đảng Lao động Việt Nam là không có tư tưởng, nay có Minh triết Hồ Chí Minh”. Là nhà sử học, hẳn ông biết rõ, sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh chưa bao giờ đề cao mình. Người luôn sống giản dị như một lão nông tri điền, như một bậc túc nho nơi thôn dã. Chỉ sau khi Người mất trong nhiều năm về sau, các nhà nghiên cứu mới phát lộ được những di sản Hồ Chí Minh để lại nằm sâu thành tầng, thành vỉa. Và những người tiên phong nhìn ra tư tưởng Hồ Chí Minh đó là hai nhà văn hóa Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp. Phạm Văn Đồng đánh giá “Hồ Chí Minh là tinh hoa nhân loại”. Còn Võ Nguyên Giáp nhận định “Thế giới còn đổi thay nhưng tư tưởng Hồ Chí Minh sống mãi”.

Nói thật với đồng chí, đọc xong cái đoạn này là tớ phải bịt mũi ngay vì có cái mùi thum thủm ở đâu nó bay ra làm nghẹt thở muốn chết. Vâng đúng vậy, “sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh chưa bao giờ đề cao mình” mà chỉ dám viết sách ca tụng, khen ngợi, tâng bốc các đồng chí cách mạng của mình như : Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn Ái Quốc, Lý Thuỵ,...qua bút danh là Trần Dân Tiên với tác phẩm “Những Mẩu Chuyện Về đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch” thôi. Người có liêm sỉ, tư cách, đạo đức, tự trọng thì nào có bao giờ làm những chuyện bỉ ổi là tự đánh bóng mình lên như thế đồng chí nhỉ !?..Cái này thì đồng chí về hỏi lại các anh nhớn trong Chính Trị Bộ hay Trung Ương Đảng xem có phải đúng như vậy không rồi hãy “thổi ống” đu đủ nhé !

Ông Nguyễn Ngọc Bích “sợ rằng dân tộc mình sẽ thành dân tộc cuội”, thì tôi mạn phép ông, nếu Kiều bào ta ở Hải ngoại ai cũng như ông, xin lỗi những người chung giọt máu đào, dù có nói nhịu thành “tồng pào” thì vẫn chung một bọc trứng mẹ Âu Cơ, chắc thế giới nghĩ dân tộc Việt Nam là đại bợm.


Cái này thì tớ chịu !. Chẳng hiểu đồng chí muốn nói gì nên xin miễn có ý kiến.!!

Ông Trương Nhân Tuấn (tên thật Ngô Quốc Dũng, sinh năm 1956 tại Bạc-Liêu) – nhà biên khảo biên giới Việt – Trung – dẫn lời “ông Hoàng Tranh qua một bài phỏng vấn thì ông có nói rằng trước khi ông Hồ Chí Minh mất thì có ước muốn nghe một bài hát Trung Quốc và một cô y tá Trung Quốc đã hát bài hát đó cho Hồ Chí Minh nghe. Nghe xong thì ông Hồ Chí Minh thiếp đi và không bao giờ tỉnh lại nữa”.

Tôi cảm ơn những điệu nhạc Trung Hoa đệm cho phần trả lời phỏng vấn của ông Trương Nhân Tuấn và tôi cũng xin cảm ơn “phát hiện” của ông. Ông hẳn hiểu câu ngồi lê đôi mach, kiếm chuyện làm quà chứ? Đã là nhà biên khảo biên giới thì ông cứ nói chuyện núi non, sông suối, việc gì ông phải “đớp” vào chuyện Cụ Hồ làm chi. Các cụ người Việt Nam chúng ta xưa vẫn dạy, “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”. Ông mượn mồm ông Hoàng Tranh (hay ông để mồm mình làm cái loa cho ông Hoàng Tranh cũng được), ông lục tìm lại tất cả các tư liệu xem, những ngày Hồ Chí Minh ốm nặng, chăm sóc Người có ai ngoài nhân dân Việt Nam hay không? Cô y tá Trung Quốc hát bài hát Trung Hoa ấy mọc ở khe nẻ ra hay các ông giàu trí tưởng tượng?

Thôi thì ông Hoàng Tranh muốn nói gì thì nói. Nhưng tin hay không là quyền của mỗi người vì cũng chẳng có ai khác xác định việc đó ngoài ông ta ra, và cũng không có chứng cứ gì rõ ràng, cụ thể về việc này cả. Tuy nhiên, tớ chỉ có một vài thắc mắc như sau : Nếu Bác là người yêu nước Việt thật thì tại sao cứ thích làm thơ bằng tiếng Tàu nhỉ ? bộ ổng ngọng tiếng Việt hả ?. Cũng như mặc quần áo lãnh tụ thì lại bắt chước theo kiểu của chủ tịch Mao Xếnh Xáng ? Rồi lại cố xin vào học trường của thực dân Pháp đang đô hộ, cai trị dân mình để làm gì khi muốn lãnh đạo cuộc đấu tranh chống Pháp giành lại độc lập cho dân tộc ? nếu không phải mục đích sau đó sẽ làm tay sai phục vụ cho nó, vừa để trả hận cho cha vừa để tiến thân ? Những anh hùng dân tộc chống Pháp như Phan Đình Phùng, Nguyễn Trung Trực, Hoàng Hoa Thám, Nguyễn Thái Học, Phạm Hồng Thái,.v..v..Có ai đi xin xỏ ân huệ kẻ thù một cách hèn mọn như Bác đâu ? Chẳng nhẽ họ lại không khôn ngoan, thức thời, biết dùng mưu kế “gậy ông đập lưng ông” như Bác à ?! Chưa xong, Bác lại còn lên mặt trịch thượng với tổ tiên mình (đức Trần Hưng Đạo) bằng cách so sánh hai công trạng qua câu thơ : “Bác (Trần Hưng Đạo) đưa dân tộc qua nô lệ, Tôi (Hồ Chí Minh) dẫn năm châu đến đại đồng.” ..Vậy thì bác Hồ yêu dân tộc và đất nước Việt Nam ở cái chỗ nào thế hả đồng chí ? khi cứu cánh, giấc mộng của Bác chỉ là thực hiện một thế giới đầy hoang tưởng theo chủ thuyết “ở đời muôn sự của chung” mà nước Việt Nam chính là tấm thảm đầu tiên để lót đường cho Bác đi thôi.

Máu xương dân tộc chất chồng
Cũng vì chủ nghĩa đại đồng bác theo
Thế mà bác cứ tỉnh queo
Coi dân như thể đàn heo bác lùa

Những ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh sắp lâm chung, Viện Quân y 108 đã cử một tổ cán bộ đặc biệt chăm sóc Bác gồm có: Bác sĩ Nguyễn Thế Khánh – Đại tá, Viện trưởng Viện Quân y 108; bác sĩ Lê Đình Mẫn – người được mang trọng trách sang Liên Xô học khoa ướp thi hài Bác (mà vị bác sĩ này không hề hay biết được giao nhiệm vụ này)… Về phía nữ có ba người là bác sĩ Hàn Thị Nguyệt – Chủ nhiệm khoa Dược Viện Quân y 108; cô Ngô Thị Oanh – y tá Viện Quân y 108; cô Trần Thị Qúy – y tá Viện Quân y 108.

Có dịp về Việt Nam xin mời ông đến Bệnh viện tư nhân Tràng An trên đường Tôn Đức Thắng – Đống Đa – Hà Nội để nhìn tận mắt cô y tá Nguyễn Thị Oanh, sinh năm 1949, người Việt “trăm phần trăm”, quê ở xã Liên Châu, huyện Yên Lạc, tỉnh Vĩnh Phúc là người đã hát khúc dân ca quan họ Bắc Ninh – cũng Việt Nam “trăm phần trăm” – mang tên “Người ơi, người ở đừng về” ru Bác Hồ vào giấc ngủ vĩnh hằng nhé.

Bắt chước đồng chí tớ cũng xin hỏi lại là : Thế lúc đó đồng chí đang ở đâu, có trách nhiệm gì, và chức vụ thế nào mà đồng chí lại nắm rõ từng chi tiết “diễn biến” sự việc trong những ngày Bác sắp sửa về chầu các ông tổ râu xồm, mũi lõ của Bác cứ y như là người trong cuộc vậy ? Đừng nói đồng chí cũng là nhà nghiên cứu sử như ông Trần Gia Phụng nên có sao nói vậy nhé ! nhảm lắm !

“Soi sáng những vùng tối lịch sử, thấu đáo những biến cố của cuộc chiến tranh ở Việt Nam vừa qua, không thể không tìm hiểu sự thực về con người Hồ Chí Minh. Đánh giá chính xác con người Hồ Chí Minh chính là góp phần nhận định trước những diễn biến của thực tế xã hội Việt Nam hôm nay. Rất tiếc Hồ Chí Minh không nằm trong số những nhân vật lịch sử mà toàn bộ cuộc sống và con người là trang sách luôn mở rộng cho bất kỳ con người nào mà ai muốn tìm đọc. Cuộc sống và con người của ông luôn lẩn khuất sau những màn che với những mờ ảo của một thứ huyền thoại”. Vâng, những lời bình trên đây của bộ phim, nửa trước thật cảm động, nửa sau đúng là lập lờ. Đúng, Chủ tịch Hồ Chí Minh là một con người huyền thoại, vì Người vĩ đại đến bình thường nhất mà ít người hiểu nổi. Người như con rồng vàng ẩn hiện trong mây. Vì vậy đến hôm nay các nhà làm bộ phim này mới có đất mà diễn tuồng chứ.


Đồng chí cũng công nhận rằng bác Hồ là một con người huyền thoại, với những bí ẩn, kỳ tích được coi là “dĩ đại”đến độ bình thường mà it có người hiểu nổi phải không ạ !?..Thế đồng chí có biết tại sao bác lại được nhân dân coi là “dĩ đại” không ? Để tớ đọc mấy câu ca dao dân gian này cho đằng ấy nghe nhé !


Bác Hồ “dĩ đại” năm xưa
Chỉ vì Bác khoái “mây mưa” lắm người
Rồng vàng ẩn hiện trong mây
Gặp con gái đẹp rồng bay tới liền


Tôi muốn gửi lời chào tới ông Bùi Tín, “văn kỳ thanh” đã lâu, nhờ bộ phim này mới được “kiến kỳ hình” ông. Ông Bùi Tín vốn là Đại tá quân đội, Phó Tổng biên tập báo Nhân Dân, sang Pháp dự Lễ kỷ niệm thành lập báo Nhân đạo của Đảng Cộng sản Pháp, rồi ở luôn bên đó không về. Với tội đào nhiệm ấy, Nhà nước Việt Nam dư sức truy tố và đề nghị nước bạn cho dẫn độ ông về để lập tòa án. Nhưng với chính sách khoan hồng của Nhà nước, mong muốn của nhân dân Việt Nam chờ đợi ông ngày đó không ai “đánh kẻ chạy lại”. Đáng tiếc rằng ông vẫn ngoan cố.


Gớm ! đảng và nhà nước ta tử tế, rộng lượng nhỉ ?..Lại còn vác thêm cả nhân dân Việt Nam vào nữa cho nó oai chứ. Mẹ kiếp ! nếu làm được thì đảng đã làm từ khuya rồi, đâu đợi đến phiên đồng chí phải phét lác, hôn đít kiếm điểm với đảng vậy !?.Thế đồng chí có hiểu mấy chữ “diện tị nạn chính trị” là gì không mà cứ sủa càn cắn bậy thế. Nước Pháp văn minh chứ nào phải nước CuBa, Bắc Hàn hay nước CHXHCNVN mọi rợ của các đồng chí đâu mà cứ hân hoan tưởng bở !?..

Ông hẳn đã được biết trong kháng chiến chống Pháp, Tòa án Quân sự đã mở tại Liên khu III khoảng năm 1950 – 1951 để truy tố cố vấn tối cao Vĩnh Thụy vì tội đào nhiệm ở Hồng Kông chứ? Kết quả là ông Vĩnh Thụy bị kết án tử hình vắng mặt. Còn trước đó, hẳn ông vẫn nhớ, trong phiên họp Chính phủ bàn về chuyện ông Vĩnh Thụy đào nhiệm, khi biểu quyết giơ tay, chỉ riêng mình cụ Bùi Bằng Đoàn – Chủ tịch Uỷ ban Thường trực Quốc hội là không giơ tay. Cụ nói tội ông Vĩnh Thụy đáng bị truy tố, nhưng cụ không nỡ. Quốc hội, Chính phủ ai cũng cảm động trước cốt cách của cụ, vì họ biết cụ đã từng làm Thượng thư Bộ Hình trong chính quyền Bảo Đại.

Cốt cách của người cha như vậy, sao ông chẳng học được chút nào? Lẽ ra thời kỳ đào nhiệm bên Pháp ông nên im lặng mà sống cho nốt quãng đời còn lại, rồi gửi nắm xương tàn ở bên đó cũng được. Đằng này ông lại bịa ra bao chuyện thật giả lẫn lộn làm hậu sinh không biết đâu mà lần. Nếu không im lặng được, ông không nên dùng tên cũ nữa, tín mà bội, hoặc ông dùng ngay tên mình mà đưa vào ruột một liều thạch tín, chắc chắn hiệu quả cao nhất.

Sau 35 năm thống nhất đất nước bằng cuộc xâm lăng trắng trợn, cưỡng chiếm miền nam Việt Nam qua chiêu bài lừa bịp, đểu cáng là “Giải Phóng Miền Nam” của Cộng Sản miền Bắc. Hiện trạng đất nước Việt Nam ngày hôm nay như thế nào về (văn hoá, giáo dục, đạo đức, kinh tế, xã hội,...)? nếu so với một nước Nam Hàn hiện vẫn còn bị phân chia cho đến tận bây giờ, và một nước Đức chỉ được thống nhất cách đây 20 năm không tốn một giọt máu thì mới thấy rõ công trạng, tài cán, khả năng lãnh đạo của đảng CSVN tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” trong việc xây dựng, kiến thiết đất nước ra sao rồi, chưa nói đến những tội danh hiến đất, dâng biển, bán rẻ tài nguyên quốc gia cho ngoại bang để bảo vệ, củng cố quyền lực độc tôn của mình . Với một cái đảng ghẻ lở, nhớp nhúa, bất lương, đê tiện, ngu dốt như vậy thì người có tư cách, liêm sỉ, khí phách, tự trọng nếu đã lỡ “trao duyên lầm tướng cướp” thì phải thức tỉnh mà tự tìm đường rút lui trong danh dự, hoặc nếu tích cực hơn để chuộc lại lỗi lầm với đất nước, dân tộc bằng cách nỗ lực tố giác, vạch mặt, chỉ tên, lên án bọn Việt gian Cộng Sản phản quốc này bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào với toàn dân và toàn thế giới. Bởi im lặng dù đã từ bỏ đảng vẫn hèn và là đồng loã với tội ác của chúng. Cốt cách của ông Bùi Tín cũng giống như bố ổng đấy chứ đồng chí ! nghĩa là không chịu cúi đầu gục mặt, nhất trí giơ tay về hùa với đảng và nhà nước để đàn áp dân tộc, và bán đứng tổ quốc. Được lắm ! sao đồng chí không biết bắt chước ông ta để tìm lại một chút liêm sỉ, danh dự còn sót lại cho mình vậy !..

Còn ông Vũ Thư Hiên, con cụ Vũ Đình Huỳnh – Bí thư duy nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông hẳn không quên cha mình vẫn được các đồng chí gọi bằng cái tên thân mật: Vũ Đàng Hoàng. Là con, nối chí cha, lẽ ra ông không nên làm cụ phải xấu mặt dưới suối vàng chứ!

Xấu mặt hay nở mặt dưới suối vàng thì chỉ có vong hồn ổng mới biết thôi. Đồng chí là cái thá gì mà dám thài lai nói dùm hộ người ta vậy ? Chẳng nhẽ lại phải gọi hồn ông ta lên để nghe ổng chửi bố chủ tịch Hồ Chí Minh lên là thằng lừa thầy phản bạn, giết vợ bỏ con, ăn cháo đá bát. Tư cách, đạo đức như thế mà đòi làm “cha già dân tộc” à !?!..Có cha già dâm dật thì xứng đấy !.

Người xưa vẫn dạy: “Đêm về khuya biết sao nào sáng nhất/ Người về già biết ai thật hiền nhân”. Về già mọi điều thiện ác đều cứ hiện hết ra khuôn mặt ấy mà. Việc làm cộng với “trông mặt mà bắt hình dong” đủ để thấy các vị Bùi Diệm, Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần, Vũ Thư Hiên… đã không chịu cảnh “lão giả an chi” mà vẫn nuôi trong lòng tâm địa đen tối của mối hận thù. Đáng tiếc thay, ở vào tuổi 80 – 90 các vị cứ thung dung an nhàn không muốn, lại muốn “ôm rơm rặm bụng”. Việc gì mà khi trả lời phỏng vấn các vị cứ phải phùng mang trợn má, cố gom nốt chút sức tàn lực kiệt ấy để phều phào vậy. Hãy để dành hơi mà sống nốt quãng đời còn lại, rồi khi nhắm mắt xuôi tay, có muốn về làm phân bón ruộng thì đất Việt Nam vẫn sẵn sàng nhận.

Ủa đồng chí đổi nghề coi tướng hồi nào vậy cà ? Không làm thợ rèn thổi ống bơm hơi nữa à !? Các vị ấy bây giờ người nào cũng gần đất xa trời cả. Không chịu nói ra những cái gian manh, xảo trá, giả dối, đê hèn, hủ hoá của một tên đại bịp, gian hùng, tội đồ của dân tộc, giả vờ yêu nước qua chiêu bài đấu tranh giành độc lập cho quốc gia nhưng thực ra làm tay sai cho ngoại nhân để thực hiện giấc mộng công hầu, hoang tưởng của mình... thì lỡ nay mai cứ đứt bóng dần dần, vậy còn ai khai sáng, mở lối cho những kẻ hậu sinh như tớ nhìn ra được sự thật bỉ ổi của con người Bác “dĩ đại” nữa nhỉ ? Thế đồng chí không thấy đồng chí Võ Nguyên Giáp nhà ta gần 100 tuổi, sắp xuống lỗ rồi mà vẫn còn cố phều phào để lên tiếng phản đối cái vụ “Bu xịt” đấy sao ! Hay đồng chí cũng cho rằng ông ta “vẫn nuôi trong lòng tâm địa đen tối của mối hận thù” năm xưa vì bị cho “cầm quần chị em” nên mới “cố gom nốt chút sức tàn lực kiệt ấy”để rửa hận cho mình trước khi nhắm mắt xuôi tay thế !?!

Tôi xin chịu tội bất kính vì là bậc hậu sinh mà dám múa bút trước mặt các ông, nhưng quả thật, dân gian Việt Nam có câu: “Làm sao bì phấn với vôi”. Còn câu tám chữ tôi mời các cụ luận ra, tôi không dám làm ô uế trang giấy trắng này, các cụ thứ lỗi…

Ậy ! Các cụ khoan luận vội, để em thay mặt các cụ mà vãi chơi ra vài câu cho đồng chí ấy hài lòng nhé ! Đập ruồi nhặng thì đâu cần phải dùng đến búa tạ cơ chứ ! Dùng cây đập ruồi (hậu sinh khả ố) như em là đủ sài rồi quý cụ ạ !

Làm sao bì phấn với vôi . Văn nô bồi bút cò mồi đảng ta...Hehehehe !


Ông Nguyễn Ngọc Bích – giáo sư – Hoa Kỳ ơi, cám ơn ông đã có lời phát biểu kết thúc bộ phim: “Trả lại cho Ce’za những gì của Ce’za. Trả lại cho Hồ Chí Minh những gì đích thực thuộc về Hồ Chí Minh. Cuối cùng trả lại sự thật đích thực cho lịch sử”. Tôi xin mạn phép gửi tặng lại ông và đoàn làm phim đã công phu dựng lên bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” một câu của đại văn hào Pháp J.J. Rousseau viết trong sách Khế ước xã hội ra đời từ năm 1762 nhé: “…Những tâm hồn thấp kém không thể hiểu thấu các bậc vĩ nhân, cũng như kẻ nô lệ nhe răng cười khi nghe hai tiếng tự do”.

Đồng chí nói đúng đấy ! Những tâm hồn thấp kém “không đạt được đỉnh cao” của một người bình thường thì làm sao có thể hiểu thấu được các bậc “người có đuôi” cơ chứ ! Chỉ những giống nào cùng có đuôi như nhau thì mới hiểu được nhau thôi. Người ta bảo Ngưu tầm ngưu Mã tầm mã mà. Cũng như các đảng viên Cộng Sản mặt ngớ ra, nhe răng cười khi nghe lãnh đạo đảng bảo : Yêu nước là yêu XHCN đấy nhé ! Hihihì !!..Thì cũng tương tự như bảo : Yêu vợ là yêu cái giấy hôn thú ý mà !

Đây tôi lại xin có vài lời nhắn gửi tới ba bạn trẻ có lời phát biểu trong bộ phim. Tôi tưởng rằng, như các bạn nói, ở Việt Nam các bạn bị tuyên truyền một phía, nghe bằng một tai, khi ra nước ngoài các bạn được nghe nhiều chiều thông tin, hẳn phải tiến bộ hơn chúng tôi trong nước chứ? Ai ngờ ở ra nước ngoài lại thêm cái bệnh đui, chột, nghe mấy kẻ lòng đầy hận thù để tự bôi đen trái tim mình. Đất nước thống nhất đã 34 năm rồi. Vết thương của dân tộc đã liền sẹo. Những người một thời đã từng cầm súng ở hai chiến tuyến nay cũng bắt tay nhau, ôm lấy nhau cùng chung tay xây dựng Tổ quốc Việt Nam hòa bình, phát triển. Là những người có học thức, là lớp thanh niên, các bạn phải tiên phong trong việc xóa bỏ mọi quá khứ đau thương chứ. Vết thương đau của dân tộc ấy, những người con chung của mẹ Việt Nam không ai muốn. Đó là chuyện dĩ vãng của lịch sử một thời. Tôi không muốn biết tên các bạn là gì, khuôn mặt các bạn ra sao, vì khi xem đến đoạn các bạn đại diện cho tuổi trẻ phát biểu, tôi đã nhắm mắt lại. Tôi nhìn các bạn từ trái tim. Các bạn cũng hãy thử nhắm mắt lại, nhìn mọi việc xảy ra xung quanh bạn bằng trái tim mà xem. Và khi nhìn bằng trái tim, các bạn thử nhẩm đọc câu Kiều của Nguyễn Du sau: “Thiện căn ở tại lòng ta/ Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài”.

Ôi ngẹn ngào, vị tha , cảm động quá. Nhưng những lời vàng ngọc tâm huyết của đồng chí nên để dành mà ban phát cho các ngài lãnh đạo đỉnh cao của đảng ta thì tốt hơn (nhưng cố làm sao xuyên cho thủng nhé !) vì có lẽ họ bị bệnh đui, điếc bẩm sinh hay sao nên chỉ biết có nói thôi dù là nói dai, diễu, dại, dở... đến độ thằng con tớ (thế hệ thứ 2 chính gốc hải ngoại đấy) nó nghe xong chỉ biết lắc đầu cười hô hố và kêu lên : Oh, my God !!..Thế đồng chí có biết vết thương đau của dân tộc ấy là do ai gây ra không ? và nếu những kẻ cuồng tín, giáo điều của một chủ nghĩa ngu xuẩn với tham vọng nhuộm đỏ miền Nam hiền hoà, thực sự không muốn gây ra thảm cảnh chiến tranh tang thương cho đất nước mình như lời đồng chí nói : “những người con chung của mẹ Việt Nam không ai muốn” thì làm sao nó có thể xảy ra được hả !?! . Này đồng chí à ! Tuổi trẻ Việt Nam hải ngoại cũng như trong nước ngày hôm nay, với những phương tiện truyền thông tân tiến, tiện lợi để tham khảo, học hỏi, tìm hiểu sự thật .. họ không còn khờ dại, ngu ngơ để đồng chí có thể tuyên truyền, dụ dỗ và khích tướng nữa đâu nhé !..nghèo mà ham ! Họ sẽ luôn đến với đồng bào, tổ quốc Viêt Nam bằng trái tim chân thật, thương yêu, nhưng đến với những kẻ phản quốc, độc tài, tham ô thống trị đất nước họ bằng trái đấm nghìn cân hào hùng, bất khuất của những Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản năm xưa đấy !.. Và đồng chí muốn nhắm mắt thì nhắm, nhìn ai từ cái đếch gì thì kệ đồng chí . Nhưng họ sẽ phải mở mắt ra thật lớn để : “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm”. Đó là bài học kinh nghiệm muôn đời mà cha mẹ họ đã thấm thía và phải trả bằng xương máu đấy đồng chí ạ !

Lời cuối cùng tôi muốn nhắn gửi tới tất cả bạn đọc, các nhà làm phim bóp méo sự thật. Mở đầu bộ phim các ông đưa ông Tổng Bush lên nói tới tội ác của Cộng sản giết chết 100 triệu người trên thế giới. Vậy tội ác của người Mỹ gây ra trên đất nước Việt Nam này trong thời gian ném bom miền Bắc, tàn sát miền Nam ai có trách nhiệm? Các vị hẳn biết rõ hai sự kiện ngày 6/9/1945 và ngày 9/8/1945 Mỹ thả hai quả bom nguyên tử đầu tiên xuống Nhật Bản chứ? Di chứng tội ác đó, 64 năm đã trôi qua, vẫn còn đấy. Nhưng chuyện nước Nhật cũng là quá xa xôi, các nhà làm phim và các bạn hãy nhìn bức ảnh dưới đây được tôi chụp tại Trung tâm Phục hồi chức năng trẻ em khuyết tật Thụy An – Ba Vì – Hà Nội: Bà cụ này đang đẩy xe cho đứa cháu nội phải hứng chịu hậu quả chất độc màu da cam (Dioxin). Mầm xanh hy vọng của bà, giờ héo rũ mà chưa biết sẽ vuột khỏi tay bà khi nào. Người có lương tri hẳn phải suy nghĩ : Những đứa trẻ này có tội tình gì ? Còn bao nhiêu và biết đến bao giờ hậu quả đau thương này mới chấm dứt trên đất nước Việt Nam chúng ta?

Mọi cuộc chiến tranh đều là thảm hoạ của nhân loại vì nó gây nên những tàn phá, chết chóc, đau thương, tang tóc cho con người một khi đã xảy ra. Tốt hơn hết là đừng để nó xảy đến nếu không vì lý do tự vệ chính đáng. Đừng trách người Mỹ tại sao phải thả hai quả bom nguyên tử đầu tiên xuống Nhật Bản nếu ngưòi Nhật không tấn công họ trước (trận Trân Châu cảng). Vả lại nếu Nhật không đầu hàng sau hai quả bom này thì thử hỏi vận mệnh đất nước Việt Nam nói riêng sẽ như thế nào, chưa kể đến các nước như Trung Hoa, Diến Điện, Triều Tiên, Phi Luật Tân,...quanh vùng ĐNA. Chắc đồng chí còn nhớ vụ đói năm Ất Dậu kinh hoàng tại miền Bắc của mình chứ !?. Rồi còn vụ thảm sát tại Nam Kinh với gần 300 ngàn người bị giết nữa. Ai gây ra vậy hở đồng chí !? Gieo nhân nào thì gặt quả đó đồng chí ạ !.. Nói đến tội ác Mỹ Nguỵ gây ra trên đất nước Việt Nam như thế nào, ai chịu trách nhiệm ?..thì đồng chí cũng nên hỏi luôn....Thế còn Cộng Sản miền Bắc chẳng nhẽ lại vô tội hay vô trách nhiệm trong các vụ tấn công, tàn sát dân lành trên “Đại Lộ Kinh Hoàng”, Tết Mậu Thân, Trường Tiểu Học Cai Lậy,..v..v.. ?.. Công bình một tí đồng chí ơi !

Vâng, lời cuối cùng tớ cũng muốn nhắn gửi tới các đồng chí là : Con người ta khác với con vật ở chỗ có tự ái, liêm sỉ, danh dự và trí tuệ. Nếu không thì người, bò, heo, chó gì cũng như nhau vì đều làm cùng chung những động tác (A..N..Đ..I.) chấm hết ! Bởi thế sống làm sao cho đúng nghĩa là con người đầu đội trời chân đạp đất, hào hùng, khí phách. Thà phản Đảng cứu dân còn hơn là phản Quốc để một đời ô nhục các đồng chí nhé !.

Cả Quỷnh

--------------oo0oo----------------

hoangsa

lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.

Home Page Vietlist.us