Đừng nghe những gì Cộng sản nói. Hãy nhìn những gì Cộng sản làm !
Đừng sợ những gì Cộng sản làm. Hãy làm những gì Cộng sản sợ !
-------------oo0oo--------------
Trang Thời Sự
--------o0o--------
NHÌN AI CẬP NGHĨ ĐẾN VIỆT NAM
Hoàng Duy Hùng
Ngày 25/11/2011, người dân Ai Cập vùng dậy lật đổ Tổng Thống Hosni Mubarak. (Sinh 1928, làm Tổng Thống từ năm 1981). Sau đó họ bầu ông Mohamed Morsi của tổ chức Huynh Đệ Hồi Giáo làm Tổng Thống. Ngày 29/6/2012, ông Mohmed Morsi tuyên thệ nhậm chức và ông là Tổng Thống đầu tiên của Ai Cập do dân bầu cách dân chủ và hợp pháp.
Khi cuộc cách mạng đang bùng nổ ra ở Ai Cập, nhiều vị dân cử Hoa Kỳ thuộc Đảng Cộng Hòa khuyến cáo Tổng Thống Barack Obama không nên vội vàng ủng hộ Nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo vì cho rằng nhóm này có một chủ trương quá khích không khéo sẽ biến Ai Cập trở thành một Iran thứ 2 ở Bắc Phi. Nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo được thành lập năm 1928 do một thày giáo tên là Hasa al-Banna (1906-1949). Chủ trương của Huynh Đệ Hồi Giáo là đem áp dụng kinh Coran và Sunnah vào trong sinh hoạt văn hóa, xã hội, và chính trị. Chủ trương này không khác gì của Giáo Chủ Ruhollah Khomeini (1902-1989). Giáo Chủ Khomeini làm cách mạng lật đổ Shah Hoàng Pahvili của Iran năm 1979 thì biến Iran từ một đồng minh trở thành kẻ thù số một của Hoa Kỳ.
I. Đảo Chánh và Bất An Ở Ai Cập: Tổng Thống Mohamed Morsi (sinh ngày 8/8/1951) lên cầm quyền, ông tuyên bố tại Quãng Trường Tahir đó là quyền lực và tài nguyên của Ai Cập nằm ở trong tay người dân Ai Cập. Nhưng chỉ trong vòng vài tháng, Tổng Thống Morsi đã ra nhiều đạo luật nhằm thâu tóm quyền hành vào trong tay mình cũng như cho tổ chức Huynh Đệ Hồi Giáo. Nhiều người dân Ai Cập và nhiều quan sát viên quốc tế e ngại ông Mohamed Morsi sẽ trở thành độc tài còn hơn cả Tổng Thống Hosni Mubarak.
Trước hành động từ từ thâu tóm quyền hành vào trong tay của Tổng Thống Morsi, vào cuối tháng 6/2013, hàng trăm ngàn người biểu tình ở Quãng Trường Tahir của Thành Phố Cairo, Thủ Đô Ai Cập. Ngày 1 tháng 7/2013, Tổng Tư Lệnh Quân Đội là Tướng Abdul Fatah Al-Sisi ra tối hậu thư buộc Tổng Thống Morsi trong vòng 48 tiếng đồng hồ phải ngồi xuống với những phe đối lập giải quyết những mâu thuẫn để đưa đến sự dung hòa quyền lực và hòa giải đất nước. Tổng Thống Morsi khước từ tối hậu thư này. Lập tức có 4 vị bộ trưởng trong nội các của Tổng Thống Morsi từ chức. Ngày 3/7/2013, Tướng Abdul Fatah Al-Sisi cho quân lính vây giữ Tổng Thống Morsi tại tư gia, làm cuộc đảo chính, và ông đưa ông Adly Monsour là Chánh Án Tối Cao Pháp Viện lên tạm thay thế.
Nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo lập tức phản đòn, họ tổ chức nhiều cuộc biểu tình ở Thủ Đô Cairo, thành phố Alexandria và nhiều thành phố khác tại Ai Cập. Họ cũng tổ chức nhiều cuộc biểu tình ở Úc, Âu Châu và Mỹ Châu để ủng hộ Tổng Thống Morsi.
Khi quân đội làm cuộc đảo chính lật đổ Tổng Thống Morsi, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ là ông John Kerry đã tuyên bố ủng hộ cuộc đảo chính. Nhiều nước phương Tây và ngay chính cả Saudi Arabia cũng ủng hộ cho cuộc đảo chính vì ai cũng e ngại Tổng Thống Morsi và Tổ Chức Huynh Đệ Hồi Giáo sẽ biến Ai Cập thành một Iran thứ hai ở Bắc Phi. Nhưng khi Nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo tổ chức các cuộc biểu tình rầm rộ và Chính Phủ Lâm Thời của Ai Cập đã dùng lựu đạn cay và vũ khí để trấn áp các cuộc biểu tình làm cho hàng nghìn người thiệt mạng và nhiều ngàn người bị thương thì Hoa Kỳ trở nên bối rối không còn ủng hộ chính phủ lâm thời như ngay từ đầu. Tổng Thống Barack Obama từ chối không duyệt quân danh dự với quân đội Ai Cập vì cho rằng quân đội là để bảo vệ dân chúng chớ không phải để giết hại người biểu tình. Các vị lập pháp của Hoa Kỳ bàn luận ngưng không viện trợ quân sự cho Ai Cập nữa cho đến khi nào chính phủ lâm thời tìm một giải pháp với những người biểu tình. Hoa Kỳ và Âu Châu đang ở trong một tình trạng tiến thoái lưỡng nan với cuộc đảo chính vừa qua ở Ai Cập.
II. Liên Tưởng Đến Việt Nam: Người ta dự trù sự xáo trộn ở Ai Cập sẽ còn tiếp diễn trong nhiều ngày tới. Chính những xáo trộn ở Ai Cập làm cho nhiều người băn khoăn nếu Việt Nam có đối lập hay có đa đảng thì liệu Việt Nam có bị rơi vào tình trạng hiện nay như Ai Cập hay không?
Hiện nay, Việt Nam không có lực lượng nào để có thể làm đảo chính hay tạo biến chuyển như ở Ai Cập có Nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo đã làm cách mạng vào tháng Giêng năm 2012. Nhà cầm quyền có quá nhiều kinh nghiệm để dập tắt mầm móng chống đối ngay từ trong trứng nước. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tình trạng này sẽ tồn tại mãi mãi ở VN vì mạnh như Đế Quốc Roma thì cũng có ngày tàn. Quy luật của Trời Đất là biến hóa, có thịnh thì có suy, có hợp thì có tan. Đó chính là lý do tại sao cổ nhân nói: “Thể chế nhất thời, dân vạn đại.”
Đảng Cộng Sản Việt Nam thì đương nhiên cho rằng rút từ bài học ở Ai Cập không nên có đối lập hoặc có đa đảng ở VN vì sẽ tạo nên xáo trộn chính trị làm cho đất nước bị trì trệ trong việc phát triển kinh tế.
Nhưng những người bất đồng chính kiến cho rằng nếu Việt Nam có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì khi có đối lập Việt Nam sẽ không có bị xáo trộn như ở Ai Cập. Trước đây Đài Loan cũng chỉ có một đảng là Trung Hoa Quốc Dân Đảng, nhưng nhờ có sự chuẩn bị thì khi có đối lập thì Đài Loan đã không có rơi vào xáo trộn.
Đối lập là lẽ tự nhiên tiến hóa của trời đất. Nhất nguyên sinh lưỡng cực, lưỡng cực sinh tứ tượng, v.v. Trong cuộc sống con người thì có nam có nữ. Cũng vậy, một nhà nước lành mạnh thì phải có đối lập để cân bằng quyền lực cũng như để giảm trừ tệ nạn như hối lộ, tham nhũng, v.v. Quyền lực dễ làm hủ hóa con người nên quyền lực mà không có đối trọng thì quyền lực đó dễ đi tới chỗ lạm dụng gây đau khổ cho người dân lành.
Đối lập là khuynh hướng tự nhiên thì chắc chắn nó sẽ phải đến với Việt Nam. Vấn đề chỉ là thế nào và khi nào mà thôi.
A/ Thế Nào? Người cầm quyền hay đảng đang cầm quyền không dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình nếu không có bị áp lực. Đảng Cộng Sản VN đương nhiên không muốn từ bỏ quyền lực, không muốn chấp nhận đối lập một cách dễ dàng nếu không có áp lực. Có một số đảng viên CS cho rằng khi có đối lập, không khéo đảng đối lập bị Trung Quốc hay Hoa Kỳ bỏ tiền ra mua đứt thì đảng đối lập làm tay sai cho ngoại bang. Điều này không có gì phải e sợ vì khi có đối lập thì tin tức được loan đi nhanh chóng và đảng nào bị ngoại bang mua đứt thì sẽ bị quần chúng biết đến tẩy chay ngay. Điểm này cho thấy Đệ Tứ Quyền, tức tự do ngôn luận hai chiều của các cơ quan truyền thông báo chí, rất quan trọng để kiểm soát lại ngay chính các đảng phái và Tam Quyền (Lập Pháp, Hành Pháp, và Tư Pháp) trong chính phủ. Dân chủ được ổn định và lớn mạnh khi tự do ngôn luận hai chiều của các cơ quan truyền thông báo chí được cổ suý và phát triển.
Ngược lại, chính sự độc tôn của một đảng là kẻ hở cho những tệ nạn xã hội giao thoa từ đó tạo nên thất thoát tài nguyên, kinh tế chậm chạp, và sự bất mãn âm ĩ nơi quần chúng, đó là áp lực nội tại.
Áp lực ngoại tại thì sự phát triển vùn vụt của những quốc gia khác như Singapore, Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản, Mã Lai, v.v. làm cho danh dự và sự tự trọng của dân tộc bị tổn thương. Áp lực ngoại tại nặng nhất đó là VN không đủ sức để đương đầu với những thế lực âm mưu lấn chiếm Việt Nam như vấn đề Biển Đông với Trung Quốc.
Nếu Đảng Cộng Sản Việt Nam không biết cách điều chỉnh để tự có đối lập, thí dụ Đảng Cộng Sản tách ra làm hai đảng như trường hợp Đảng Whig của Hoà Kỳ đã tách ra thành Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ, hoặc thiết lập Lộ-Trình-Dân-Chủ để chấp nhận mọi thành phần dân tộc tham gia vào guồng máy chính phủ, thì khi có biến chuyển đột phát thì VN dễ dàng rơi vào khoảng trống chính trị và sự trả thù đổ máu khó mà tránh khỏi, sợ còn tệ hại hơn cả bức tranh ở Ai Cập bây giờ.
B/ Khi Nào? Hiện nay, tín hiệu để ĐCSVN chấp nhận Lộ-Trình-Đối-Lập hay tự tách ra để có đối lập thì còn rất mỏng manh nên đối lập thật sự đến với VN vẫn còn rất mù mờ chỉ trừ khi có biến chuyển thời sự quốc tế liên quan trực tiếp đến VN. Bằng chứng cho việc không chấp nhận đối lập đó là Nghị Quyết 72 mới ban hành sau chuyến công du ngày 25/7/2013 của Chủ Tịch Trương Tấn Sang gặp gỡ Tổng Thống Barack Obama. Truyền thông Hoa Kỳ chỉ trích nghị quyết này là không những bịt miệng những người bất đồng chính kiến ở VN mà còn bắt các đại công ty của Hoa Kỳ như Facebook, Google, hay Yahoo phải làm “tình báo” cho nhà nước VN.
Hoa Kỳ đang tái phối trị lại lực lượng và đặt trọng tâm ở Biển Đông trong vài thập niên tới vì nơi đây là một trong những mỏ dầu dự trữ lớn nhất của thế giới. Vì nhu cầu nhiên liệu để phát triển, Trung Quốc quyết tâm chiếm trọn Biển Đông và Biển Hoa Đông. Các nước chung quanh Trung Quốc e ngại sự lấn át của Trung Quốc sẽ tạo thành một liên minh với nhau trong đó có Nhật Bản, Việt Nam, Phi Luật Tân, Mã Lai, Nam Dương, Brunei, v.v., nhưng liên minh này lại quá lỏng lẻo và cũng có nhiều mâu thuẫn chỉ vì quyền lợi quốc gia như trường hợp Phi Luật Tân có xung đột chủ quyền một phần ở Trường Sa với Việt Nam. Do vậy, hầu như VN phải tự sức đương đấu với Trung Quốc. Để tạo sức mạnh của toàn dân, nhất là để có sự yểm trợ tài lực, nhân lực, và vật lực của người Việt hải ngoại, VN phải chấp nhận đối lập, còn không thì VN không những không có sự yểm trợ mà nhiều khi còn bị sự chống đối gay gắt từ phía người Việt hải ngoại.
Tuy nhiên, như đã trình bày ở trên, ĐCSVN chưa dễ dàng gì nhượng bước để chấp nhận đối lập nên tình trạng này sẽ còn kéo dài cho đến một ngày nào đó Trung Quốc ra tay với VN. Khi nào Trung Quốc ra tay? Nhiều bình luận gia nhận định Trung Quốc sẽ ra tay trong những trường hợp sau đây: 1. Khi Trung Quốc bị mất sỉ diện nặng nề vì VN làm họ bẻ mặt trên chính trường quốc tế; 2. Khi Trung Quốc thấy VN yếu kém như nội bộ xào xáo nặng nề hoặc một nhóm quân đội làm đảo chánh và nhân danh cứu nguy một đàn em VN thân Trung Quốc thì Trung Quốc đưa quân vào yểm trợ; 3. Khi nhu cầu nguyên liệu của Trung Quốc tăng cao và họ quá thiếu thốn nguyên liệu, họ tấn chiếm Trường Sa cách đột xuất như trường hợp nước Anh bất thần đổ quân chiếm lấy lại quần đảo Falkland ngày 2/4/1982.
Các bình luận gia quốc tế cho rằng tình hình Biển Đông rất phức tạp và có thể có những biến chuyển bất ngờ; do vậy, trong 2 thập niên tới, tình hình Việt Nam quả thật rất phập phồng. Nếu ĐCSVN không chuẩn bị thì chính biến chuyển bất ngờ của Biển Đông là tử huyệt cho nhà nước CHXHCNVN và ĐCSVN.
C/ Tín Hiệu Chấp Nhận Đối Lập? Có người nói rằng đã có tín hiệu ĐCSVN chấp nhận cho có đối lập như trường hợp trung tuần tháng 8/2013, Ls. Lê Hiếu Đằng có bề dày 45 tuổi đảng cùng với ông Hồ Xuân Nhuận công khai thành lập Đảng Dân Chủ Xã Hội.
Ý kiến về việc Ls. Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Xuân Nhuận lập Đảng Dân Chủ Xã Hội thì có nhiều khuynh hướng từ cực hữu đến cực tả, người bênh kẻ chống. Có người cho rằng đây chỉ là bản sao của Đảng Dân Chủ của ông Hoàng Minh Chính cách đây 12 năm, chắc cũng không có nhiều bước tiến xa hơn được. Có người nói rằng đây không phải là bản sao của Đảng Dân Chủ, nhưng học bài học từ Đảng Dân Chủ, kỳ này những đảng viên thứ gộc ở đàng sau đẩy Ls. Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Xuân Nhuận ra mặt nổi và họ ở đàng sau điều hành. Có người còn dám quả quyết đó là phe nhóm của ông K hay ông H trong Bộ Chính Trị đương nhiệm đang móc nối với các đảng viên về hưu nhưng có thực lực như ông M để công khai tách Đảng Cộng Sản ra làm hai như Đảng Whig của Hoa Kỳ đã tách ra thành Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ. Có người thì cho rằng là đảng cuội, nhưng thà cuội mà có chút đối lập thì cũng không sao, từ từ cải tiến nó thành thật. Có người lại quả quyết đây là cái bẫy của ĐCSVN để giăng ra hốt trọn ổ những người yêu nước nhưng chưa có kính nghiệm.
Nhà nước VN nghĩ sao? Nhà nước VN chưa có một thông tin chính thức nào về vấn đề này và cũng chưa có một hành động cụ thể nào về việc này. Bên Bộ Công An cũng chưa thấy có động tĩnh gì. Trên một số trang mạng facebook, một số người mà nhiều người cho rằng là công an hoặc là “phe cánh của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng” đã có những lời phê bình gay gắt tấn công Ls. Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Xuân Nhuận như là một tín hiệu Bộ Công An hoặc Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng không được vui về chuyện này. Tôi e ngại những tín hiệu “không chính thức” này là sự mở màn cho những nghiên cứu sâu rộng để thu thập bằng chứng rồi khoảng một thời gian sau Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ ra lệnh cho Bộ Công An, cuội hay không cuội, đàn áp Đảng Dân Chủ Xã Hội ngay từ trong trứng nước. Lúc ấy bao nhiêu báo đài của Đảng sẽ ồ ạt tấn công Ls. Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Xuân Nhuận, và Đảng Dân Chủ Xã Hội là phản động, là phản bội Tổ Quốc (Đảng Cộng Sản lúc nào cũng đồng hóa họ là Tổ Quốc), là lợi dụng quyền tự do dân chủ để phá hoại đất nước. Điều đó ĐCSVN đã làm đối với ông Hoàng Minh Chính và Đảng Dân Chủ cách đây hơn 10 năm và cứ thường sẽ được tái diễn ở một trình độ cao siêu hơn. Nếu Ls. Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Xuân Nhuận thật sự có “ô dù chống lưng” rất lớn của một vài nhân vật Bộ Chính Trị như tin của một vài người đồn đãi và những nhân vật ở trong Bộ Chính Trị này đủ mạnh để cân bằng thế lực với Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng thì tình hình sẽ biến chuyển ở một khúc ngoặt khác. Riêng tôi, với bằng chứng Nghị Quyết 72 vừa qua, tôi cho rằng khả năng Bộ Công An sẽ đàn áp Đảng Dân Chủ Xã Hội ngay từ trong trứng nước rất là cao.
Lời Kết: Có người nói với tôi: “Ông Hùng, ông là nghị viên Houston thành phố lớn của Mỹ, ông làm việc với người Mỹ, đừng có ý kiến gì vấn đề Việt Nam cả thì ông không bị họ tấn công đánh cho tơi bời. Bên phía CSVN cũng tấn công ông là tên phản động nguy hiểm, còn bên phía người Quốc Gia thì họ chụp cho ông cái nón cối Cộng Sản hoặc là thân Cộng. Sao ông phải dính vào ba cái chuyện của VN để rồi ông bị đạn bắn tứ bề, gia đình không yên ổn? Ngày nào trên mạng, bên Quốc Gia cũng như Cộng Sản, cũng có người chửi bới ông, thậm chí họ còn làm nhục đến mồ mả cha mẹ ông.” Tôi chỉ biết cười: “Đó là cái nghiệp. Nghiệp của một người Việt Nam còn có quan tâm đến Việt Nam. Ở bên này người ta chửi Cộng thì dễ. Ở trong nước chê bai VNCH thì cũng rất dễ. Chửi Cộng hay chửi VNCH đều dễ cả. Nhưng tranh đấu cho đất nước dân chủ, tự do, và phú cường thật sự trong bối cảnh quốc tế VN bị anh khổng lồ Trung Quốc chèn ép thì khó khăn vô cùng. Và, đã mang cái nghiệp tranh đấu thì phải chấp nhận mọi hiểu lầm, mọi chụp mũ, mọi tấn công vì bản thân không là gì hết trước vận mệnh của cả dân tộc. Biết bao nhiêu người đã mang mạng sống mình để bảo vệ Tổ Quốc. Hãy nhìn 82 chiến sĩ QLVNCH năm 1974 đã bỏ mình hy sinh cho đất nước trước sự xâm lăng của Trung Quốc ở Quần Đảo Hoàng Sa. Hãy nhìn những người trai trẻ đang ở Trường Sa bây giờ ngày đêm lo bảo vệ đất nước trước sự hăm he của Trung Quốc, sự hy sinh của họ thật cao cả vĩ đại. Những chiến sĩ Hải quân VNCH đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa hoặc những chiến sĩ đang làm nghĩa vụ ở Trường Sa, họ đâu có đặt nặng VNCH hay XHCNVN, đối với họ, tất cả là vì Tổ Quốc VN. Ba cái chuyện bôi bẩn làm mất uy tín cá nhân như chuyện của tôi nó cỏn con. Thể chế nhất thời, dân vạn đại là thế. Và, đã là người quan tâm đến vận mệnh của đất nước thì tôi phải nói lên sự thật dầu rằng vì sự thật đó tôi bị tấn công tứ bề.”
Trên quan điểm “thể chế nhất thời, dân vạn đại,” tôi tổng hợp tình hình Ai Cập và sự suy nghĩ của tôi về vấn đề VN với mong ước VN sẽ không có xáo trộn, trả thù, hay đổ máu như ở Ai Cập. Điều này có được hay không còn do nỗ lực của mọi người trong cũng như ngoài nước, và đặc biệt là do sự chọn lựa của những người đang cầm quyền của Việt Nam. Tận sở năng, tri thiên mệnh./.
Houston ngày 19/8/2013.
Hoàng Duy Hùng
-------oo0oo-------